Vòng trời đất dọc ngang, ngang dọc.
Nợ tang bồng vay trả, trả vay.
Chí làm trai Nam, Bắc, Đông, Tây,
Cho phỉ sức vẫy vùng trong bốn bể.
Nhân sinh tự cổ thùy vô tử,
Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh.
– … sau nầy nếu cần, phải trình diện theo đường lối khoan hồng.
Sau thông cáo ấy chưa tới một tuần, các bạn, Luật đứng xớ rớ ngoài gốc cây sao, ở trung tâm trình diện nghe cán bộ phóng loa: thông cáo khác ra đời:
Một ông thượng úy dõng dạc thòng câu:
– Các anh có biết: Jean De Lattre De Tassigny không? Ông ta là Tư-lệnh quân đội viễn chinh Pháp đấy. Ông ta có cậu con trai là trung úy Bernard De Lattre, vào tháng 5 năm 1951 tên Bernard đã bị đàn anh của chúng tôi (mà hồi xưa thường gọi các đồng chí ấy là Việt Minh đấy),… Bernard bị chặt đầu tại Ninh Bình. Các đồng chí ấy cột cái xác không đầu vào thân con trâu, họ phát một cái rõ mạnh vào mông con trâu, thế là con trâu ù té chạy xộc vào trong đơn vị trú đóng của Bernard. Khiến quân đội viễn chinh hoảng loạng, chúng lo đầu hàng gấp, cút xéo về Tây, chạy có cờ! Bọn thực dân mà còn sợ kinh như thế, huống hồ ai… Hử?
Họ, những quân, cán chính quả thật cả tin đã chấp hành, tuân phục điều “Việt+ mới thành hình” ban hành. Mọi người tuân phục đi trình diện “học tập cải tạo trong tù” 14 ngày (như cách-mạng lâm-thời ra rã rao trên những loa phóng thanh đặt khắp các nẻo đường). Cũng có nghĩa là quân nhân quân lực Việt Nam Cộng Hòa trọng chữ tín, tận trung muốn tìm con đường chính nghĩa, không lừa đảo và bội tín. Họ đi tìm hạnh phúc thực sự không tự đến (trong tương lai mù sương) mà ta phải quyết giành về cho tổ quốc, cho quê hương, cho gia đình và riêng bản thân.
Tôi trộm nghĩ: “khi người đàn bà (hoặc đàn ông) đã thành thật yêu ai, thì mình nhớ thương và chung thuỷ, cố bảo vệ duy trì hạnh phúc đến cùng. Ta đặt hết niềm tin tưởng yêu mến thiết tha, và ngưỡng vọng người ấy… Nhưng khi ta biết rõ mình đã bị lừa gạt (cả ba phương diện: tinh thần, vật chất và thể chất) thì mình cảm thấy rất tuyệt vọng, vì người yêu dấu đã phản bội trắng trợn, thần tượng ấy sụp đổ toàn diện, thế nên ta càng khinh ghét.
Ăn ở sao cho trải sự đời.
Vừa lòng cũng khó há rằng chơi.
Nghe như chọc ruột, tai làm điếc.
Giận đã căm gan, miệng mỉm cười.
Bởi số chạy đâu cho khỏi số.
Lụy người nên mới phải chiều người.
Mặc ai chớ để điều ân oán… (*)
Họ thành tâm muốn hòa mình với cỏ cây và nhân quần, níu lấy cơ duyên “làm lại cuộc đời”. Nếu buồn, có đau đớn đắng cay, khổ sở và cơ cực, (chắc chắn là khổ cực trăm bề rồi: “Nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại” mà. Một ngày trong tù bằng ngàn thu ở ngoài), thì họ cay đắng ngậm bồ hòn, xót xa tự trách thân:
Ngồi buồn mà trách ông xanh,
Khi vui muốn khóc, buồn tênh lại cười.
Kiếp sau xin chớ làm người,
Làm cây thông đứng giữa trời mà reo.
Giữa trời, vách đá cheo leo.
Ai mà chịu rét thì trèo với thông (*)