HẢI NGOẠI HUYẾT THƯ số 1-Ts Nguyễn Anh Tuấn

Facebooktwitterredditpinterestlinkedinmail

Tưởng Niệm ngày Quốc Hận 30 tháng 4 năm 1975.

CHIẾU THEO HIẾN PHÁP NƯỚC CỘNG HOÀ XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM, LINH MỤC NGUYỄN VĂN LÝ VÀ ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM: AI LÀ NGƯỜI ĐANG VI PHẠM HIẾN PHÁP QUỐC GIA?

Nguyễn Anh Tuấn, Đại diện Nhóm Nghiên cứu Khoa học Chính trị cho Dân chủ Việt Nam (The Polotical Science Study Group for VietNam Democracy) – www.tiengnoigiaodan.net phát hành.

Nơi nhận:

– Tổ chức Liên Hiệp Quốc

– Lãnh tụ các Quốc Gia yêu chuộng Hòa bình và Công lý trên toàn thế giới

– Các nhà Lãnh đạo Tinh thần các Tôn giáo, tầng lớp Trí thức và toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước.

 

Kính thưa toàn thể Quý Vị và toàn thể Đồng Bào,

Chiến tranh Việt Nam đã chấm dứt từ ngày 30-4-1975 đến nay đã hơn 32 năm. Chiến tranh đã chấm dứt, nhưng những xung đột hận thù vẫn chưa bao giờ chấm dứt trên bi kịch của Việt Nam. Bi kịch này đã đến lúc cần chấm dứt bằng mọi giá đúng như tinh thần của Bản Tuyên Ng ôn Độc Lập của Hoa Kỳ do Thomas Jerfferson đã viết ra ngày 4-7-1776: “Đấng Tạo Hoá đã sinh ra con người và ban cho họ những quyền không thể chối bỏ được. Đó là quyền sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc.” Và Bản Tuyên Ngôn Độc Lập do Hồ Chí Minh đọc lên ngày 2-9-1845 tại miền Bắc Việt Nam đã sao chép nguyên văn của Bản Tuyên Ngôn Độc Lập của Hoa Kỳ. Nhưng đã 62 năm qua đi (1945-2007) HCM và Đảng CSVN đã tước đoạt quyền sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc của toàn dân VN. Tại sao? Đã đế lúc đảng CSVN phải trả lời trước lịch sử. Ở đâu có tước đoạt, ức chế và đàn áp con người, ở đó có sự tranh đấu để đòi lại quyền sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc của họ. Đó là quy luật sinh tồn và tiến hóa của tự nhiên.

Và linh mục Nguyễn Văn Lý và các nhà tranh đấu cho dân chủ VN đã từ lâu đứng lên đòi lại tự do dân chủ và tự do tôn giáo cho người dân Việt. Đây là cuộc tranh đấu không chỉ xẩy ra mới đây, nhưng nó đã kéo dài 145 năm, kể từ ngày cụ Trương Định nổi lên tại Chợ Lớn, Tân An và Gò Công vào năm 1862 để chống thực dân Pháp (1862-2007) để đòi tự do dân chủ và độc lập cho Việt Nam. Và dòng lịch sử ấy đang được tiếp nối bởi những con người VN trong thời đại toàn cầu hóa. Tranh đấu để làm gì hay chỉ đòi lại quyền sống, quyền tự do và quyên mưu cầu hạnh phúc của con người mà bản Tuyên Ngôn Độc Lập do HCM đã long trọng đọc lên 62 năm qua, cũng như bốn bản Hiến Pháp đã được đảng CSVN viết ra đều đã quy định và cam kết đảm bảo, thì nay đã đến lúc người CSVN phải tôn trọng và thực thi.

Vì thế chúng tôi mạo muội gửi tới toàn thể Quý vị và Đồng Bào VN trong và ngoài nước bức tâm thư này, để mong tất cả Quý Vị tiếp tay với chúng tôi, cùng với linh mục Nguyễn Văn Lý và các nhà tranh đấu cho dân chủ tại VN chấm dứt bi kịch đẫm máu đã kéo dài suốt 145 năm qua, bằng cách buộc nhà cầm quyền VN phải tôn trọng tinh thần bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc mà VN là một thành viên, cũng như tôn trọng và thực thi các luật lệ quốc tế của tổ chức WTO mà VN mới là thành viên; và đồng thời tôn trọng tinh thần của bản Tuyên Ngôn Độc Lập và tôn trọng Hiến Pháp năm 1945 do HCM và đảng CSVN đã viết ra từ 62 năm qua. Đã đến lúc đảng CSVN phải chấm dứt tất cả mọi hình thức lừa đảo gạt gẫm để nhìn vào sự thật, để thấy chính họ là những kẻ đã gieo bao cái chết đắng cay cho dân tộc Việt Nam.

Vụ bắt bớ và kết án linh mục Nguyễn Văn Lý và các nhà tranh đấu dân chủ của nhà cầm quyền CSVN đang gây nên những cơn sốt chính trị và tạo ra những làn sóng phẫn uất trào dâng khắp nơi. Tại sao kẻ cướp không bắt, không kết án mà lại đi bắt và kết án thầy tu? Tất cả những hành vi đàn áp, khống chế, khủng bố và vây hãm linh mục Nguyễn Văn Lý và các nhà tranh đấu cho dân chủ và tự do tôn giáo có hợp hiến và hợp pháp không? Ai có quyền viết hiến pháp quốc gia, toàn dân hay đảng phái chính trị? Tại sao nhà nước VNDCCH và nhà nước CHXHCNVN lại có tới bốn bản hiến pháp? Nội dung bốn bản hiến pháp này nói gì về quyền hạn và trách nhiệm của chính quyền, cũng như nói gì về quyền hạn và trách nhiệm của mỗi công dân? Vị trí, quyền hạn, bổn phận và trách nhiệm của các công dân do hiến pháp quy định có được những nhà nắm giữ quyền hành chính trị tôn trọng không? Nếu những người cầm quyền không tôn trọng các quyền căn bản của dân hay vi phạm hiến pháp thì quyền tài phán (jurisdiction) và quyền xét xử thuộc về cơ quan nào? Nếu các luật lệ của quốc hội và chính phủ làm ra không phù hợp với hiến pháp thì dân phải theo luật nào? Luật tối cao của quốc gia hay luật của quốc hội và chính quyền? Nếu quyền lãnh đạo quốc gia thuộc về đảng và đảng lại vi phạm hiến pháp thì ai xét xử đảng? Quốc Hội Việt Nam được thành lập để làm gì?

1- Về LẬP PHÁP

 

Làm luật cho quốc gia hay làm luật cho một đảng Cộng sản? Cơ quan có quyền hành tối thượng (sovereignty) trong chính phủ đó là quyền lập pháp, nhưng lập pháp là cái gì, trong khi quyền hiến pháp của người dân không bảo vệ được thì lập pháp cho ai? Quốc hội là nơi đại diện cho dân, nhưng lại đi phục vụ quyền lợi cho đảng chính trị, như thế quyền lập pháp còn xứng đáng với quyền tối thượng của mình nữa không?

2- Về HÀNH PHÁP

 

Cơ quan hành pháp (Executive branch) của một quốc gia nắm quyền hành lớn lao là thi hành luật pháp quốc gia (enforcement of laws). Luật đó do quốc hội làm ra hay luật đó là luật của một đảng chính trị? Có quốc gia văn mình nào tự xưng mình là cộng hoà dân chủ mà lại để một đảng chính trị viết luật cho quốc gia không? Cơ quan hành pháp gồm có thủ tướng, phó thủ tướng và nội các gồm có các tổng bộ trưởng thi hành luật mà để người của một đảng chính trị tác yêu tác quái, nhởn nhơ trong vòng tội lỗi và tội ác khắp nơi, tại sao cơ quan hành pháp không nhân danh luật pháp quốc gia để truy tố những phường trộm cắp đó mà lại đi bắt và kết án thầy tu đang tranh đấu cho quyền sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc của toàn dân?

3- Về TƯ PHÁP

 

Tòa án Tối cao (the Supreme Court) của một quốc gia là cơ quan tối cao của ngành tư pháp (juridicial branch) quốc gia. Bổn phận và trách nhiệm của tòa án tối cao này là bảo vệ hiến pháp, giải thích hiến pháp và duyệt tất cả luật lệ của quốc hội làm ra có hợp hiến pháp không? Và đồng thời quan sát thật kỹ xem cơ quan hành pháp có thi hành đúng hiến pháp không? Như vậy từ ngày VN có tòa án tối cao này, tòa án có khám phá ra các vụ vi hiến của quốc hội, hành pháp và đảng CSVN không? Và tòa án tối cao này đã xét xử được mấy lần? Ngoài ra nếu một đảng phái chính trị vi hiến và vi phạm luật pháp quốc gia thì toà án tối cao này làm gì, xét xử ra sao? Đặc biệt là quyền sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc của người dân là quyền đã được hiến định, những quyền này phải được tòa án tối cao ưu tiên bảo vệ (first priority). Toà án tối cao không bảo vệ trật tự hiến pháp thế thì trật tự quốc gia còn ai bảo vệ và duy trì đây? Chẳng lẽ toà án tối cao không hiểu được luật pháp quốc gia hay sao?

Kính thưa quý vị và toàn thể đồng bào,

Trên đây là một số các thắc mắc mà chúng tôi xin được phép gửi tới tất cả quý vị và đồng bào với ước mong và hy vọng quý vị giúp chúng tôi làm sáng tỏ những vấn nạn chung của đời sống con người, không chỉ tại VN mà còn ở khắp các quốc gia đệ tam trên thế giới. Ở đó con người sống không chỉ thiếu cơm, thiếu áo, thiếu thuốc men, thiếu không khí trong lành, thiếu những giọt nước tinh khiết. Ở đó con người sống quằn quoại trong bóng tối tội lỗi mịt mùng vây phủ tư bề. Ở đó những trẻ thơ côi cút, những người già yếu run rẩy trong quạnh hưu nghèo khổ. Ở đó những goá phụ tan nát cuộc đời vì người chồng đã bỏ xác trong chiến tranh. Đến nay những khổ đau vẫn còn đó. Trước đây họ là nạn nhân thê thảm của chiến tranh và bây giờ họ vẫn là nạn nhân của xã hội cường quyền và bạo lực giai cấp trong thời bình. Như thế bi kịch của VN không chỉ có trong bom đạn hận thù của chiến tranh cách mạng, mà hòa bình lại khai sinh ra bao thảm kịch khác nữa cho nạn nhân chiến tranh thuở nào.

Con người đã bỏ rơi con người để bom đạn lạnh lùng của hận thù nổ tơi bời trên lưng con người Việt Nam bằng một cuộc chiến đầy lầm lạc và tội ác. Và bây giờ con người cũng nhắm mắt làm ngơ trước những khổ đau của đồng loại sao đành? Ở những xã hội đó, những đô thị đó, con người đang chờ đợi chút ánh sáng của tự do, chờ đợi những vùng ánh sáng tuyệt vời của đạo đức vĩnh cửu, chờ đợi những tia sáng của công lý dẫn đường con người thoát ra để tìm được quyền sống, quyền tự do, và quyền mưu cầu phúc lợi như HCM và đảng CSVN đã sao chép từ bản Tuyên Ngôn Độc Lập và bản Hiến Pháp của Hoa Kỳ, nhưng bất hạnh thay, họ đã dùng đó như trò trí trá gạt gẫm chứ không phải để thi hành.

Từ “đô thị trên đồi cao” của Washington DC, ánh sáng của tự do và dân chủ tưởng đã thành sự thật nơi bản Tuyên Ngôn Độc Lập của VN từ 1945 do HCM đọc lên và bản Hiến Pháp đầu tiên cũng đã được công bố ngày 9 tháng 11 năm 1946 hầu như đã phản ánh tinh thần cộng hòa dân chủ cao quý ấy. Nào ngờ chính vì tinh thần cao quý đó mà các nhà ái quốc chân chính của VN đã về ngồi chung với HCM và đảng CSVN, những con người đó đã giải tán đảng CS Đông Dương để khoác chiếc áo mang nhãn hiệu Việt Minh và phát động kháng chiến chống thực dân nhằm giải phóng dân tộc. Ngoài các tầng lớp trí thức và đông đảo quần chúng ủng hộ, còn có sự tham gia của một số lãnh tụ Việt Nam Cách Mạng Đồng Minh Hội, và Quốc Dân Đảng như Nguyễn Hải Thần, Nguyễn Trường Tam, Chu Bá Phượng và Vũ Hồng Khanh… đều đã ngồi chung trong chính phủ Liên Hiệp. Lợi dụng cơ hội này, HCM và đảng CSVN đã tìm cách chia rẽ, ly tán, khủng bố, và giết hại các nhà ái quốc để dành lấy độc quyền kháng chiến từ đó.

Kính thưa quý vị và toàn thể đồng bào,

Vì độc quyền kháng chiến nên mới có chiến tranh VN đẫm máu như thế. Đúng như Sir Acton đã từng nói: “Quyền hành thường làm cho con người sa đọa. Quyền hành tuyệt đối sẽ đưa con người đến chỗ sa đọa tuyệt đối.” Ngày nay nếu VN muốn gia nhập vào trật tự mới của thế giới và cộng đồng quốc tế, đầu tiên họ phải xây dựng trật tự quốc gia, và trật tự của quốc gia phải là trật tự của hiến pháp (constitutional order). Muốn có trật tự hiến pháp thì phải bảo vệ hiến pháp quốc gia. Bảo vệ hiến pháp quốc gia là bảo vệ quyền hiến pháp của toàn dân (constitutional rights). Mặc dù VN có tới bốn bản hiến pháp nhưng nhân quyền luôn luôn bị xúc phạm và tước đoạt. Như thế thì làm gì còn trật tự hiến pháp và trật tự quốc gia nữa? Đã không có trật tự quốc gia thì làm sao tham gia vào trật tự của thế giới để sống còn và phát triển được?

Đó là tất cả lý do đã dẫn đến các cuộc tranh đấu cho tự do dân chủ và tự do tôn giáo tại VN. Lm. Nguyễn Văn Lý đã từng công bố như Patrick Henry thuở nào: “Give me liberty or give me death!” – “Hãy cho tôi tự do hay cho tôi cái chết!” Và tinh thần đó đã thể hiện trọn vẹn khát vọng tự do dân chủ của toàn dân VN từ 145 năm qua. Nếu HCM và đảng CSVN thực sự đi giải phóng dân tộc của họ thì tại sao họ lại tước đoạt quyền tự do và dân chủ của toàn dân mà chính HCM và đảng CSVN đã cam kết và bảo đảm trong Tuyên Ngôn Độc Lập và trong cả bốn bản hiến pháp do chính họ đã tự ý viết ra từ 62 năm qua?

Lm. Nguyễn Văn Lý và các nhà đấu tranh dân chủ tại VN có đòi hỏi gì đâu ngoài tất cả những gì bản Tuyên Ngôn Độc Lập và các bản Hiến Pháp đã ghi nhận. Nhà cầm quyền CSVN nhân danh gì để không thi hành hiến pháp mình đã viết ra?

Theo truyền thống hiến pháp của Hy Lạp, La Mã, Âu Châu, Anh quốc và Hoa Kỳ, thì hiến pháp là luật tối cao của quốc gia. Nếu quyền hành quốc gia thuộc về toàn dân như các bản hiến pháp nước CHXHCNVN đã xác nhận, thì chỉ có toàn dân mới có quyền viết hiến pháp mà thôi. Quốc Dân Đại Hội sẽ tập họp tất cả các đại biểu của các địa phương để quyết định về hiến pháp cho quốc gia. Quyền viết hiến pháp và lập pháp hoàn toàn khác nhau. Mặc dù quốc hội có quyền lập pháp, nhưng quốc hội chỉ có thể lập pháp, hay làm các chính sách khi họ có bản chỉ dẫn của luật tối cao (the supreme law of the land) của quốc gia, tức hiến pháp do Quốc Dân Đại Hội đã viết ra mà thôi. Hiến pháp phản ảnh luật đạo đức vĩnh cửu rút ra từ các luật của các dòng đạo lý và luật tự nhiên, và phán ảnh nền tảng căn bản cho công lý xã hội. Hiến pháp vì thế là nền tảng căn bản cho trật tự chính trị quốc gia và cộng đồng chính trị sẽ được tổ chức, sắp xếp các chức năng, vai trò, bổn phận, trách nhiệm và quyền hạn của các viên chức chính quyền ra sao. Đặc biệt là mục tiêu của chính quyền, tức những người được dân chọn để trao quyền hành là gì, phục vụ toàn dân và phục vụ quốc gia, chứ không phải phục vụ đảng CS.

Hiến pháp dân chủ sẽ chỉ rõ chính quyền sẽ được thành lập như thế nào? Làm sao hình thành một quốc hội lưỡng viện? Hiến pháp cũng cho biết các vai trò và quyền hạn cũng như trách nhiệm của cơ quan hành pháp ra sao, sẽ tuỳ thể chế chính trị theo hình thức dân chủ nghị viện, tổng thống chế hay liên bang, để tổ chức cộng đồng chính trong quốc gia.

Trong tất cả các bản hiến pháp dân chủ, kể từ bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền và ngay cả bốn bản hiến pháp của nước VNDCCH và CHXHCNVN đều đã nói đến các quyền hạn của dân, tức “the Bill of Rights” đã viết ra tại Anh quốc năm 1688. Tại sao HCM và đảng CSVN cũng đã viết ra mà không bao giờ chịu thi hành?

Kinh thưa quý vị và toàn thể đồng bào,

Vì guồng máy chính quyền được lập nên từ những nguyên tắc hiến pháp dân chủ, nên chính quyền là chính quyền của dân, bởi dân và vì dân. Truyền thống dân chủ từ khắp nơi cho thấy muốn có một chính quyền của dân, bởi dân và vì dân thì hiến pháp quốc gia phải giới hạn quyền hành của chính quyền bằng những nguyên tắc nhân quyền giữa quốc hội, hành pháp và tư pháp và áp dụng nguyên tắc kiểm soát và chế tài lẫn nhau giữa ba cơ quan công quyền đầu não của quốc gia (separation of powers and checks and balances), nhất là quyền hành của chính quyền trung ương và quyền hành tối thượng tại các địa phương cần phải thật minh bạch, để buộc các cấp chính quyền trung ương phải bảo vệ quyền lợi của dân và bảo vệ quyền lợi quốc gia tại các địa phương. Đây là cấu trúc quyền hành theo hình kim tự tháp. Hoa Kỳ luôn luôn vững mạnh và ổn định nhờ cấu trúc quyền hành theo hình kim tự tháp này (grass-root democracy).

Vì hiến pháp là luật tối cao của quốc gia và là ánh đuốc dẫn đường cho các cấp chính quyền và toàn bộ xã hội sống và hành xử như thế nào cho đúng với tinh thần đạo đức quốc gia và công lý xã hội mà hiến pháp đã được viết ra. Hiến pháp thường được coi là một KHẾ ƯỚC XÃ HỘI (social contract) theo quan niệm của J.J. Rousseau, Thomas Hobbes, hay John Locke. Nhưng Việt Nam có thể gọi là QUỐC ƯỚC (national convenant) thì hợp với truyền thống văn hóa của Việt tộc hơn. Quốc hội cũng tương tự Mười Điều Răn của luật Giao Ước (Ten Commandments) của Kinh Thánh để làm nền móng căn bản cho đạo đức vĩnh cửu cho Hoa Kỳ và các quốc gia Kitô giáo và Do Thái giáo. Luật đạo đức này đã được chấp nhận và thực hành cho đến ngày nay. Theo giáo sư Donald Very, những lề luật đó đã được công nhận sâu rộng là một nền tảng đạo đức vững chắc để làm nền tảng luật pháp cho rất nhiều quốc gia.

Kính thưa Quý vị và toàn thể đồng bào,

Nhà nước CHXHCNVN đã nhân danh nhà nước pháp quyền (legal national governmental authority) để khủng bố, truy lùng, kết án Lm. Nguyễn Văn Lý và các nhà tranh đấu dân chủ tại Việt Nam. Nhưng nhà nước pháp quyền là gì, nhà nước của con người (government of men) hay nhà nước của luật pháp (government of law)? Khi nhà cầm quyền CSVN nhân danh nhà nước pháp quyền thì có nghĩa là nhà nước của họ là nhà nước của luật pháp. Nhưng luật pháp là gì? Phải chăng luật pháp là hàng loạt các luật lệ (rules) hay những nguyên tắc pháp lý (legal principles) do hiến pháp đề ra hay do quốc hội viết ra để hướng dẫn không chỉ người dân, nhưng còn cho tất cả chính quyền sống và hành xử cho đúng với vị trí và bổn phận của mỗi người.

Luật pháp cho con người biết họ được làm gì hay không được làm gì. Thí dụ như trong luật đạo đức: “Ngươi không được giết người – ngươi không được trộm cắp – ngươi không được tham lam muốn chiếm đoạt nhà cửa của anh em ngươi – ngươi không được thèm muốn vợ của anh em ngươi – ngươi không được chiếm đoạt đầy tớ trai và gái của anh em ngươi – ngươi không được tước đoạt trâu bò của anh em ngươi – ngươi không được lấy đi vật gì của kẻ dại khờ, và ngươi không được lấy bất cứ thứ gì thuộc về anh em ngươi” (Ten Commandments – Xh 20:3-17).

Đây là luật đạo đức vĩnh cửu của Hoa Kỳ đã dùng làm nền tảng để xây dựng con người, xây dựng gia đình và xây dựng quốc gia của họ – một quốc gia tự do nhất, thịnh vượng nhất, hùng cường nhất, văn minh nhất, thực tế nhất, thực dụng nhất, nhưng cũng lý tưởng nhất trong suốt 6000 năm lịch sử nhân loại. Đây là bài học lịch sử quá lớn lao cho VN và cho các quốc gia đệ tam để xây dựng đất nước.

Từ bài học thực tế đó cho thấy xã hội VN từ 62 năm qua không còn mấy ai để ý đến đạo đức quốc gia, đạo đức xã hội và công lý nữa! Cách mạng CS thất bại vì thiếu căn bản đạo đức quốc gia và đạo đức xã hội. Công bằng xã hội chỉ có được từ đạo đức của hiến pháp và đạo đức chính trị của quốc gia. Tại VN, nếu muốn người dân tôn trọng nhà nước pháp quyền thì pháp quyền đó phải tượng trưng cho đạo đức quốc gia và công lý trong xã hội. Muốn có pháp quyền thì phải bảo vệ hiến pháp. Bảo vệ hiến pháp là bảo vệ đạo đức quốc gia. Bảo vệ đạo đức quốc gia là bảo vệ quyền sống của dân, tự do của dân và bảo vệ quyền mưu cầu hạnh phúc của dân. Đó là luật hiến pháp và luật của đạo đức mà chính quyền phải tuân thủ.

Kính thưa quý vị và toàn thể đồng bào,

Khi duyệt xét lại nội dung của bản Tuyên Ngôn Độc Lập năm 1945 và cả bốn bản hiến pháp của VNDCCH và CHXHCNVN, chúng tôi nhận thấy có bốn điều khoản nói về quyền tự do của người dân như sau:

* 1- Chiếu theo chương 5, điều 10 của Hiến Pháp VNDCCH năm 1946 thì: “Các công dân VN có quyền tự do ngôn luận, tự do xuất bản, tự do tổ chức hội họp, tự do tín ngưỡng và tự do đi lại trong và ngoài nước.”

* 2- Chiếu theo Hiến Pháp VNDCCH năm 1959, ở chương 3, điều 25 đã ghi: “Các công dân VNDCCH có quyền tự do ngôn luận, báo chí, hội họp, lập hội và biểu tình. Nhà nước đảm bảo những điều kiện vật chất cần thiết để công dân được hưởng những quyền đó.”

* 3- Chiếu theo Hiến Pháp VNDCCH năm 1980, ở chương 5, điều 67 đã xác nhận như sau: “Các công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do hội họp, tự do lập hội, tự do biểu tình phù hợp với lợi ích của XHCN và của nhân dân.”

* 4- Chiếu theo Hiến Pháp năm 1992, chương 2, điều 68 cũng xác nhận rõ rệt như sau: “Các công dân có quyền tự do đi lại và cư trú trong nước, có quyền ra nước ngoài và từ nước ngoài về nước theo quy định của luật pháp.”

 

* Về tự do tôn giáo thì điều 10 cũng công nhận là: “Các công dân có quyền tự do tôn giáo, tự do tín ngưỡng, theo hoặc không theo tôn giáo nào, các tôn giáo đều bình đẳng trước pháp luật – Những nơi thờ tự của các tôn giáo, các tín ngưỡng được pháp luật bảo vệ – Không ai được xâm phạm tự do tôn giáo, tự do tín ngưỡng hoặc lợi dụng tôn giáo và tín ngưỡng để làm trái luật và chính sách nhà nước.”

* Lời nói đầu của bản Hiến pháp năm 1946 đã công nhận quyền tự do dân chủ như sau: “Đảm bảo các quyền tự do dân chủ.”

* Trong Hiến pháp năm 1959 , chương 1 điều 7 còn nói rõ: “Nhà nước nghiêm cấm và trừng trị mọi hành động phản quốc, chống lại chế độ dân chủ nhân dân, chống lại sự nghiệp thống nhất đất nước.”

* Trong Hiến Pháp năm 1980 , chương 1 điều 6 đã minh định như sau: “Ở nước CHXHCNVN, tất cả quyền lực thuộc về nhân dân.”

* Trong Hiến Pháp năm 1992 , chương 1 điều 2 lại nhắc lại: “Nước CHXHCNVN là nhà nước của nhân dân, do nhân dân, vì nhân dân. Tất cả nhà nước thuộc về nhân dân.”

Bên cạnh bốn bản Hiến pháp trên đây, trong Tuyên Ngôn Độc Lập năm 1945 cũng ghi lại y như bản Tuyên Ngôn Độc Lập của Hoa Kỳ: “Đấng tạo Hoá đã sinh ra con người và ban cho họ những quyền không thể chối bỏ được, đó là quyền sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc.”

Kính thưa quý vị và toàn thể đồng bào,

Vì hai chữ “tự do dân chủ” “nhân quyền” , dân tộc VN đã liên tục chiến đấu suốt 145 năm. 80 năm chiến đấu với thực dân Pháp và 65 năm chiến đấu với Cộng Sản vô thần. Sau cuộc khởi nghĩa của Trương Định vào năm 1862, biết bao thế hệ các nhà ái quốc và hàng hàng lớp lớp thanh niên đã đứng lên cầm gậy tầm vông và gươm giáo đối đầu với bom đạn xâm lăng để viết lên những trang sử quá đẫm máu và kinh hoàng. Nhưng những trang sử chống thực dân không làm cho dân tộc VN đau đớn tủi nhục bằng những năm tháng sống dưới chế độ Cộng sản vô thần của HCM và đảng CSVN!

Dưới ách thống trị của thực dân Pháp, quyền sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc của người dân Việt bị tước đoạt đã đành. Nhưng bản Tuyên Ngôn Độc Lập đọc lên năm 1945 và cả bốn bản Hiến pháp đã viết lên bao lời hứa hẹn tốt đẹp của HCM và đảng CSVN với dân tộc khổ đau của họ để làm gì, hay tất cả chỉ là những chiếc bánh vẽ thật đẹp, thật sắc sảo, nhưng chẳng ai được ăn miếng thật bao giờ cả! Giờ đây mỗi người nhìn lại những chiếc bánh vẽ đang để lại cho lịch sử và con người thấy được tất cả chỉ còn là những lời nguyền rủa của thiên thu. Tại sao? Tại vì trên thực tế, tất cả quyền sống, quyền tự do, quyền tư hữu và quyền mưu cầu hạnh phúc của toàn dân Việt đều đã bị HCM và đảng CSVN tước đoạt, chiếm đoạt một cách dã man, tàn bạo gấp trăm lần hơn thực dân xưa kia.

Kính thưa quý vị và toàn thể đồng bào,

Ngày nay Lm. Nguyễn Văn Lý và các nhà đấu tranh dân chủ cho tự do tôn giáo và nhân quyền tại VN, nếu chiếu theo các điều khoản mà cả bốn bản hiến pháp của nước VNDCCH và CHXHCNVN đã minh định, thì tất cả những hành động tranh đấu trên đều hoàn toàn hợp hiến và hợp pháp.

Khi Hiến pháp đã công nhận mọi người dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do thông tin, tự do hội họp, tự do lập hội, tự do tôn giáo và tín ngưỡng và tự do đi lại, thì không ai có quyền xâm phạm hay vi phạm quyền đó của dân, kể cả Quốc Hội, tổng thống, thủ tướng, các tòa án và tất cả các viên chức chính quyền.

Bởi vì tất cả các quyền tự do ấy là nhân quyền của toàn dân (the Bill of Rights). Người dân có quyền sống, quyền tự do, quyền mưu cầu hạnh phúc, đều là quyền tự nhiên (natural rights) do Đấng Tạo Hóa, Thượng Đế, hay Thiên Chúa đã ban cho tất cả con người. Nếu chính quyền được lập nên từ những nguyên tắc dân chủ (democratic principles) thì chính quyền ấy được lập nên để bảo vệ những quyền tự nhiên thiêng liêng ấy của con người, chứ không phải chính quyền được thành lập để ban phát hay không ban phát những quyền tự do ấy cho dân như nhiều chính quyền lầm tưởng từ trước tới nay.

Toàn dân đều có nhân quyền được ghi trong bản hiến pháp của tất cả các quốc gia, kể cả Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền. Mục đích để giới hạn quyền hành của chính quyền xen vào đời sống và quyền tự do của người dân. Lịch sử cho thấy khi quyền hành của chính quyền không được kiểm soát thì rất nguy hiểm cho quyền tự do của dân. Nhân quyền còn cung cấp cho người dân những cơ chế pháp lý để người dân có thể dùng luật tranh cãi với các viên chức chính quyền tại tòa án nếu họ vi phạm quyền tự do hay tài sản của dân.

Bản Tuyên Ngôn Độc Lập và bốn bản hiến pháp của CSVN đều có ghi những quyền tự do ấy, nhưng lại thòng vào đó một câu: “… Tự do… theo luật định.” Luật định đó là luật nào, do cơ quan chính quyền làm ra và các luật ấy có đi ngược với tinh thần hiến pháp quốc gia không? Nếu có những luật làm ra vi hiến thì tòa án tối cao và ngành tư pháp có độc lập để xét xử không?

Bởi vì chính hiến pháp của nước VNDCCH và CHXHCNVN đều đã công nhận là: “Hiến pháp là đạo luật cơ bản của nhà nước, là cơ sở cho việc xây dựng và ban hành các đạo luật khác”. Vì thế tất cả các luật lệ do chính quyền đưa ra vi phạm tới quyền tự do hay tài sản của dân đều vi hiến cả; kể cả quốc hội hay các cơ quan hành pháp và cả hệ thống tư pháp phải bảo vệ hiến pháp. Nếu một trong ba cơ quan trọng yếu này vi hiến, thì cơ quan còn lại phải ngăn chặn lại ngay, bởi vì quyền tự do của dân là quyền hiến pháp (constitutional rights) nên bảo vệ hiến pháp là bảo vệ quyền sống của dân, tự do của dân, tài sản của dân và quyền mưu cầu hạnh phúc của dân.

Từ những nguyên tắc hiến pháp đó cho thấy những cơ quan bắt Lm. Nguyễn Văn Lý và các nhà tranh đấu dân chủ đều đã vi phạm hiến pháp hay luật hiến pháp quốc gia. Sự vi phạm này rất nguy hiểm cho trật tự quốc gia và trật tự chính trị, bởi vì trật tự hiến pháp không duy trì và bảo vệ được thì quốc gia và xã hội không thể nào ổn định được.

Vì lẽ đó chính quốc hội, các cơ quan hành pháp và các tòa án tối cao muốn bảo vệ nhà nước pháp quyền thì phải có những hành động tích cực để bảo vệ Lm. Lý và các nhà đấu tranh dân chủ. Nếu muốn người dân tôn trọng nhà nước pháp quyền và tôn trọng luật pháp quốc gia thì những người nắm quyền hành và quyền lực quốc gia phải thượng tôn hiến pháp và luật pháp quốc gia trước. Việt Nam cũng như các quốc gia đệ tam thường có một chính quyền của con người, chứ chưa thực sự có được một chính quyền của luật pháp. Ở đó những người cầm quyền thường không tôn trọng luật pháp và đứng trên luật pháp quốc gia. Việt Nam không thoát tình trạng non kém và ấu trĩ về chính trị, vì vẫn chưa có được một quan niệm chín chắn về con người và chưa có ý thức về luật đạo đức cần thiết như thế nào với xã hội con người.

James Madison nói với người dân Hoa Kỳ khi sửa soạn viết hiến pháp cho quốc gia này:

“Nếu chúng ta là những thiên thần thì chúng ta không cần có chính quyền. Nếu con người cần một chính quyền và các thiên thần nắm chính quyền, thì con người sẽ không có vấn đề gì cả. Nhưng vì tất cả chúng ta đều là con người và không phải là thiên thần, nên chúng ta phải xây dựng chính quyền trên luật pháp.”

Những trang sử của VN và của thế giới đã ghi lại để con người thấy lịch sử thế kỷ 20, với bao lần các đế quốc thực dân đã tạo ra bao lầm lỗi, sa đọa đối với con người. Làn sống thực dân, Đức Quốc Xã, Phát xít và Cộng sản, dù đã sụp đổ, nhưng vẫn còn để lại bao hậu quả lớn lao tại VN và khắp nơi.

Đứng nhìn thế giới vào năm 1913, một thế giới đầy những đế quốc thực dân tranh dành xâu xé và làm tình làm tội các quốc gia nhỏ bé, trong đó có VN, Tổng thống Wilson đã nói: “Chúng ta phải làm cho thế giới này thành nơi an toàn cho nền dân chủ.”

Lời nói đó đã 94 năm rồi. Các đế quốc đều đã sụp đổ hay đã phải trả lại độc lập cho gần 60 quốc gia. Và trật tự mới đã thành hình để xây dựng nên một thế giới hòa bình và ổn định. Trong đó hơn 70 quốc gia đã xây dựng nên nền dân chủ pháp trị. Nhưng tại VN, Hiến pháp năm 1980, trong lời nói đầu vẫn ghi: “Nắm vững chuyên chính vô sản.”

Đất nước đã chấm dứt chiến tranh và có tuyên ngôn độc lập và hiến pháp, tại sao không nắm vững những nguyên tắc hiến pháp mà lại đi nắm vững chuyên chính vô sản để gieo rắc bao nỗi sợ hãi kinh hoàng cho toàn bộ xã hội?

Đúng như Hegel đã có lần nhận định rằng con người đã trải qua một thời gian dài trong tình trạng ấu trĩ và non kém, và họ đã trở thành nạn nhân của thiên nhiên và của xã hội, và ngày nay con người đã và đang trở thành chủ thể tự lực tự cường, tự quản và phát huy những tiềm năng cao đẹp vốn từ lâu bị đè nén và vùi dập. Từ đó những xã hội mới được tạo thành trên nền tảng của luật đạo đức và công lý, để tất cả mọi người đều được sống tự do và hạnh phúc.

Kính thưa quý vị và toàn thể đồng bào

Người dân Việt đã trở thành nạn nhân của thực dân Pháp 80 năm và sau đó là nạn nhân của chính mình hơn 60 năm qua. Đó là một dân tộc rất kiên cường, can đảm, thông minh và giầu tình cảm, lại có khuynh hướng hướng thượng, nhưng vì sống quá lâu trong thân phận của kiếp nô lệ ngoại tộc: một ngàn năm của giặc Tầu, tám mươi năm với giặc Tây và hơn 60 năm tranh chấp rùng rợn và đẫm máu từng ngày với những thù hận giả tạo, vì những nguyên do không có thật để gà nhà “bôi mặt đá nhau,” do đó con người VN bất hạnh thay, luôn luôn bị xô đẩy vào cảnh đói khát, thiếu thốn bần cùng từ thế hệ này đến thể hệ khác và thừ thời đại này truyền cho thế hệ khác.

Trước đây, con người bị ngoại thù dị địch xích hóa và có thể phá tan xiềng xích. Nhưng thê thảm thay, dù đã thoát được ngoại xâm, phần đông lại trở thành nô lệ của chính mình. Mới đây một lãnh tụ của một tổ chức chính trị đã cao niên hỏi chúng tôi hai câu hỏi: “Tại sao một dân tộc có một lịch sử chống ngoại xâm rất hào hùng như VN, lại trở thành khiếp nhược trước người CS?” Và “Tại sao các nỗ lực chống CS của các tổ chức tranh đấu tại hải ngoại đã thất bại?” Đây không phải là sự khiếp nhược của con người, nhưng là sự đầu hàng trước quyền năng của ma qủy. Hay đây là sự phục tòng tạm thời của những con người quá lương thiện trước những con thú man rợ đội lốt người trong lịch sử. Những người CS rất đáng được truy tặng một tước hiệu của thời đại, đó là: “Những con thú man rợ của lịch sử cận đại,” hay “ma vương trong vương quốc bóng tối.”

Tại sao con người thất bại? Bởi vì những người chống CS đã đánh giá sai kẻ thù và đã đánh giá sai chính mình vì quá chú tâm tới kẻ thù, nên con người thường quên nhìn lại chính mình, do đó không biết mình là gì, là ai. Khi nhìn kẻ thù thì phải nhìn ra “chân dung của những con thú man rợ, ” hay “ma vương trong vương quốc của bóng tối.” Khi nhìn thấy chân tướng ấy và nhìn thấy sự thật đúng như sự thật thì phải nhận ra cách mạng cộng sản đang vận hành trên một tiến trình tự hủy – bởi vì trước khi thành những con người CS, phần đông con người vẫn là những con người với trọn vẹn dễ thương và khả kính của nhân tính, và chủ nghĩa duy vật CS vô thần đã biến những con người đúng là con người thành “những con thú man rợ của lịch sử cận đại” và là “lũ ma vương trong vương quốc của bóng tối.”

Khi con người còn thực sự là con người, hay con người vẫn còn trọn vẹn nhân tính thì không bao giờ đối xử độc ác và tàn tệ với anh em của họ như CSVN đã đối xử với dân tộc của họ. Chính những hành động man rợ đó đã tự đào hố chôn “lý tưởng” cách mạng vô sản. Đây là những con người cưu mang nhiều ảo tưởng về cách mạng và đã đến lúc phải đánh thức họ dậy để tìm lại giá trị nhân bản của chính họ. Bởi vì sau khi chiến tranh VN chấm dứt năm 1975, đó là ngày những kẻ “chiến thắng” bước vào một xiềng xích nô lệ của chính họ. Họ như con thiêu thân lao vùn vụt vào con đường tranh danh đoạt lợi, ngụp lặn trong tội ác. Vì tranh danh đoạt lợi, say sưa đắm đuối trong tranh danh đoạt lợi, bây giờ đang chết trong tranh danh đoạt lợi. Những chủ nhân ông của một giang sơn gấm vóc lại trở thành những kẻ tôi đòi và khiếp nhược trước danh và lợi. Những kẻ như thế mà gọi họ là những nhà cách mạng của VN hay sao?

Còn các người trong các tổ chức chống cộng khác, một số vẫn không thoát được bản chất chung của những con người thường tình trước danh lợi. Phần lớn cũng rất thông minh, can đảm và kiên cường, nhưng dù CS đã lầm lạc, tội lỗi và thất bại, nhưng vẫn không tìm ra được một đường hướng lý tưởng, và thường bị người khác chỉ trích là thiếu nội dung cho một cuộc tranh đấu.

Vấn nạn lớn lao nhất của dân tộc VN và của những con người thời đại là chia rẽ, và chia rẽ đã đi vào bản chất con người, biến con người thành nạn nhân của chính mình. Đây là hậu quả đau thương của lịch sử mà người VN phải hứng chịu từ mấy ngàn năm qua – bởi vì khi con người bị xô đẩy vào cảnh sống luôn luôn bị đe dọa bởi nghèo đói bần cùng, thì miếng cơm manh áo và danh lợi trở thành sức hút không ai cưỡng lại được. Đó là số phận thê thảm của kiếp nô lệ mà con người đã gánh chịu từ thế hệ này đến thế hệ khác, từ thời đại này qua thời đại khác. Đến nay vẫn chưa thoát ra được. Vì thế tất cả các tiềm năng và các giá trị cao quý của con người đã bị vùi dập, đã bị mất mát và đổ vỡ não nề.

Dân tộc VN không thiếu văn minh, văn hóa, đạo lý, không thiếu những đầu óc lớn, những tâm hồn lớn, những chí khí lớn, những dũng lược lớn, những tư tưởng lớn và những viễn kiến sâu xa, nhưng tất cả đã bị vây hãm, khống chế và đè bẹp từ thời này đến thời đại khác. Trước những thực tế lịch sử đớn đau đó, những con người thời đại hôm nay phải tìm mọi cách thoát ra khỏi dòng sử mệnh kinh hoàng đó, để thấy rằng truyền thống lịch sử của dân tộc Việt là những cuộc chiến đấu không ngừng cho lý tưởng, cho đạo lý, cho quyền sống, cho tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc cho con người đã và đang bị các ma vương trong vương quốc bóng tối vây hãm.

Muốn chiến thắng trận chiến khốc liệt này, con người phải phục sinh lại nhân tính và thiên tính đang bị mất mát và vùi dập trong kiếp người VN, để có những tâm hồn và trí tuệ lớn. Từ đó dẫn đến nền tảng đạo đức và công lý cho hiến pháp dân chủ cho quốc gia để mọi người đều bình đẳng, bình đẳng trước pháp luật, bình đẳng trong các cơ hội kinh tế và giáo dục để mọi người phát triển tài năng của họ.

Trật tự hiện hành được tái tổ chức lại. Chủ nghĩa độc tài chuyên chế vô thần và phong kiến đã đến lúc phải dẹp bỏ vĩnh viễn để xây dựng một trật tự mới – đó là trật tự của đạo đức và công lý. Đó là nển tảng của toàn cầu hóa mà đảng CSVN không thể cưỡng lại được.

Kính thưa quý vị và toàn thể đồng bào,

Lịch sử của VN và thế giới đã để lại cho nhân loại những bài học quá kinh hoàng, ở đó biết bao lầm lạc và tội lỗi của con người gây ra cho đồng loại từ Đông qua Tây. Từ đệ I, đệ II Thế chiến, Chiến tranh Lạnh và trước đó là các phong trào thực dân, các quốc gia nhỏ bé luôn luôn bị đối xử như những thành phần hạ đẳng. Hitler, Mussolini, Lenine, Staline, Mao Trạch Đông, HCM, Fidel Castro, Kim Nhật Thành, hay Pol Pot – đều là những kẻ chống lại con người, chống lại đạo lý, chống lại văn minh tinh thần và văn hóa của các dân tộc, để xây dựng thành những triều đại đầy máu, nước mắt và xác người vô tội. Tất cả những kẻ độc tài đã nằm xuống. Mussolini bị dân Ý giết như con vật rồi treo xác trên cây. Hitler tự kết liễu cuộc đời man rợ của hắn, rồi xác bị thiêu rụi trong ngọn lửa thành Bá Linh. Người ta cho rằng cả hai đều sinh ra từ chỗ hạ đẳng, không có đầu óc và rất tồi bại. Số còn lại là các tên quốc xã, Phát xít Đức-Ý-Nhật đều bị đưa ra tòa xét xử để nhận những cái chết bi thảm. Đây là những con người đã hướng dẫn các quốc gia của họ vào con đường đầy lầm lạc, đổ vỡ, đầy tai vạ, nhục nhã.

Tại Đức, tiếng nói của lương tâm đã cất lên, “Không có luật pháp và công lý… quyền năng độc tài sống trên sự khổ đau quằn quoại của con người. Tinh thần dân tộc Đức cũng tàn tạ như cuộc sống.”

Kính thưa quý vị và toàn thể đồng bào,

Theo chủ trương vương đạo của Đông phương như thời Nghiêu Thuấn và Tây phương như thời Plato, Đức và chủ trương vương đạo (idealism) đã thành tựu lớn lao tại Hoa Kỳ, thì văn hóa của nền chính trị vương đạo không bao giờ tách khỏi luân thường đạo lý và Cựu Ước cũng như Tân Ước. Đó là những vương quốc của đạo đức vĩnh cửu, của chân-thiện-mỹ, của tự do và công lý. Vì thế, tự do và đạo đức là hai con đường song song không thể tách nhau được. Martin Luther đã dặn dò những người Đức đang sống trong quằn quoại khổ đau dưới quyền năng của độc tài “Phải có tự do tư tưởng trước khi có tự do trong hành động, phải có luân lý đạo đức trước khi có đời sống xã hội.”

Và HCM cũng như các nhà độc tài khác của Quốc xã, Phát xít và CS đã dẫn dân tộc của ông đi vào con đường đầy lầm lạc, đầy tai vạ, đầy nhục nhã từ hơn 60 năm qua. Ông đã luồn cúi như kẻ tôi đòi trước quyền năng của đế quốc Nga-Tầu, và đảng CSVN đã hèn hóa tất cả những ai đi theo họ và hèn hóa cả dân tộc của họ. Họ đã xô đẩy cả một dân tộc luôn luôn phải sống trong đói khổ bần cùng để dùng miếng cơm manh áo và danh lợi làm cha con người – một là mất hết lương tri lương năng; hai là khiếp nhược bại hoại để bắt con người tung hô vạn tuế những kẻ hành hạ mình và bắt họ ca bài con cá “Bác Hồ kính yêu. Muốn biết cây là gì thì cứ nhìn vào quả sẽ thấy sản phẩm cách mạng vô sản của HCM và đảng CSVN đang để lại trước mắt mọi người đủ nói lên rằng “Bác Hồ kính yêu” chỉ là “Một lão già điên trong lịch sử cận đại.” Ông nằm xuống nhưng đã để lại một “lũ ma vương trong vương quốc của bóng tối” cho đến ngày nay.

Từ hơn 60 năm qua HCM và đảng CSVN đã đội lốt dân tộc, đội lốt cộng hòa dân chủ, đội lốt cách mạng XHCN, nhưng cuối cùng tất cả mọi chiếc mặt nạ đã rơi xuống để lộ nguyên hình “những con thú man rợ trong xã hội con người,” được thể hiện nguyên hình trong tấm hình BỊT MIỆNG Linh mục Nguyễn Văn Lý. Những con người này không chỉ ăn thịt người khác, mà họ thường ăn thịt lẫn nhau. Chưa có giai đoạn lịch sử nào mà con người lại nhiều thú tính như trong thời đại CS.

Kính thưa quý vị và toàn thể đồng bào,

Chúng tôi gửi bức thư này là hải ngoại huyết thư bởi vì đây không chỉ là những giọt máu, nước mắt và mồ hôi nhỏ xuống dòng đời để khóc cho những con người VN; mà cho tất cả những con người vô tội, những con người bất hạnh, nghèo khổ bần cùng trong thế giới đệ III với bao triệu con người đã đổ máu ra và gục chết trong chiến tranh, trong hận thù cách mạng vô sản và bao quốc gia nhỏ bé, nghèo nàn lạc hậu mà vẫn phải sống trong bàn tay của những tên độc tài giống như Mussolini và Hitler.

Bài học trầm luân của kiếp người trên mặt đất này đang để lại cho nhân loại những kinh nghiệm thật lớn lao, đó là xã hội con người không có luật đạo đức vĩnh cửu và luật pháp quốc gia công minh và nghiêm minh để kiểm soát và điều hướng, xã hội đó sẽ luôn luôn là những đấu trường đẫm máu giữa người và người, hay cá lớn nuốt cá bé.

Truyền thống dựng nước của Hoa Kỳ cũng là một kinh nghiệm lịch sử của những con người đã từng bị tước đoạt quyền sống, quyền tự do và quyền tìm kiếm hạnh phúc khi những con người đó vẫn còn sống trên nước Anh, nơi đó cha anh của họ đã chịu những cái chết kinh hoàng trên những dàn hỏa của quyền hành độc đoán.. Vì thế những con người đau khổ này đã sáng suốt nhận ra rằng, ”XÃ HỘI CON NGƯỜI MUỐN CÓ QUYỀN SỐNG, QUYỀN TỰ DO, QUYỀN MƯU CẦU HẠNH PHÚC THÌ PHẢI CÓ KHẢ NĂNG XÂY DỰNG QUỐC GIA TRÊN LUẬT ĐẠO ĐỨC VĨNH CỬU (eternal ethics). Những người cha khai sinh ra quốc gia này cũng vô cùng minh triết khi nhận ra rằng tất cả con người không ai là thiên thần cả, nhưng con người vẫn là những con người hay sa ngã (fallen men) nên muốn xây dựng chính quyền thì đừng xây dựng chính quyền của con người (government of men), mà phải xây dựng chính quyền trên luật pháp (government of laws). Trong khi ấy nhiều quốc gia vẫn còn thần thánh hóa các lãnh tụ — đó cũng là những con người sa ngã, nhưng lại để họ nắm giữ quyền hành tuyệt đối, và toàn dân đã trở thành nạn nhân thê thảm của những người lãnh tụ này — đó cũng là trường hợp đã và đang xẩy ra tại VN từ hơn 60 năm qua. Ở đó người dân đã để cho đảng CSVN nắm giữ tất cả quyền hành quốc gia một cách tuyệt đối và con người luôn luôn sống đau khổ quằn quoại trong những bàn tay độc đoán của đảng CS.

Kính thưa quý vị và toàn thể đồng bào,

Và trên bi kịch nhân sinh não nề đó, tiếng nói của lương tâm con người phải cất lên từ đáy mồ của khổ đau và tuyệt vọng để nói về số phận đen tối của đồng loại anh em và nói về đồng bào ruột thịt của mình trước con người và trước lương tâm của thế giới. Muốn xây dựng một cộng đồng nhân loại để mọi người có thể sống xứng đáng như những con người thì phải đem đạo đức và công lý đến với cộng đồng nhân loại.

Chính vì những lý do đó, năm 1913 Tổng thống Woodrow Wilson đã đưa ra đề nghị với các quốc gia cùng với HK đặt lại nền móng hoà bình cho thế giới và xây dựng sự hợp tác quốc tế trên tinh thần tôn trọng quyền tự do và quyền tự quyết của các dân tộc trên toàn thế giới. Tự do dẫn đến sự giải phóng gần 60 quốc gia đang bị thực dân Tây phương và Đông phương chiếm đóng. Tinh thần của bản Tuyên Ngôn Độc Lập và bản Hiến Pháp của HK đã được đón nhận như những nền tảng thiết yếu để xây dựng tự do dân chủ và xây dựng trật tự mới của thế giới.

HCM và đảng CSVN cũng đã sao chép những bản tuyên ngôn và hiếp pháp này ngay từ năm 1945 và viết luôn bốn bản hiến pháp trong 62 năm qua. Nhưng họ viết ra không phải để thi hành, nhưng viết ra để lừa dối dân tộc VN và lừa dối cả thế giới. Vì thế những con người này đã nắm lấy độc quyền kháng chiến, độc quyền yêu nước, và độc quyền lãnh đạo quốc gia cho đến ngày nay để gây ra chiến tranh VN đẫm máu và xô đẩy dân tộc vào con đường quá nhiều lầm lẫn, quá nhiều hận thù và quá nhiều nhục nhã với bao cái chết đắng cay. Nhưng ngày nay dân tộc đó đang sống dậy từ đáy mồ tăm tối và sợ hãi để nói với đảng CSVN rằng: ĐẢNG CSVN PHẢI HIỂU RẰNG CON NGƯỜI MUỐN CAI TRỊ CON NGƯỜI THÌ PHẢI XÂY DỰNG CHÍNH QUYỀN TRÊN LUẬT PHÁP VÀ CÔNG LÝ. Muốn có luật pháp và công lý thì phải xây dựng hiến pháp trên luật đạo đức vĩnh cửu như Mười Điều Răn của Luật Giao Ước, Ngũ Giới của Phật Giáo và luân thường đạo lý trong Nho Giáo, hay luật thiên nhiên của Lão Giáo. MUỐN CÓ ĐẠO ĐỨC QUỐC GIA VÀ CÔNG LÝ, XÃ HỘI PHẢI BẢO VỆ QUYỀN SỐNG CỦA DÂN, QUYỀN TỰ DO CỦA DÂN VÀ QUYỀN MƯU CẦU HẠNH PHÚC CỦA HỌ.

Kính thưa quý vị và toàn thể đồng bào,

Muốn xây dựng cuộc sống ấm no và hạnh phúc thì đừng trông cậy vào người khác, trái lại phải tìm cách để tự cứu lấy chính mình, hay tự đốt đuốc lên mà đi giữa đêm tối bão bùng này. Đó là những ánh lửa thiêng từ trời cao rơi xuống lòng những con người thời đại, để con người có thể tìm thấy sự thật và chính sự thật ấy sẽ giải phóng con người khỏi những đau khổ triền miên từ bao năm qua, để sống lại như Phù Đổng Thiên Vương thuở nào, không phải để xua đuổi giặc An, nhưng xua đuổi giặc Hồ, và giặc của tà thần ngụy thuyết ngoại lai, và để cho ánh sáng của các dòng đạo lý đến từ trời cao sống lại trong lòng người và sống lại trong xã hội con người. Chủ nghĩa CS vô thần không phải là một chính thuyết cho cuộc cách mạng xã hội. Đây là một hũ độc dược của tư tưởng đã làm băng hoại ý thức nhân bản và ý thức đạo đức của con người.

Ngày nay những con người VN chính thống đã phục sinh lại từ những cái chết muôn vàn đắng cay của dân tộc suốt dòng sử mệnh quá bi thương và trầm hùng từ bao ngàn năm qua. Chiến tranh VN là một cuộc chiến không cần thiết và hoàn toàn phí phạm. Những con người VN đã làm khổ mình, gieo bao tang tóc đau thương cho chính mình, hành hạ sâu xé mình, sung sướng hân hoan đón mừng “chiến thắng” trên chính sự chết chóc của dân tộc mình và nòi giống mình, và đã choàng xiềng xích nô lệ vào tay chân anh em của chính mình. Tất cả những hành động điên rồ đó đã kéo dài hơn 60 năm, thế mà cho đến nay vẫn còn thiêm thiếp ngủ trên sự điên rồ đó mãi hay sao? Đúng như Michel Tauriac đã nhận xét năm 2001, nhân dân làm chủ, nhà nước quản lý và đang lãnh đạo để cai trị đất nước như một con tầu chập chờn trong sương đem vì lạc lối. Và định hướng XHCN như một thằng điên lái chiếc xe nhấn lút ga để nhắm tới cái hố thẳm mà lao tới. Đó là hình ảnh của nước VN hiện nay, nhưng những người bên ngoài không thể nào thấy được khi họ quan sát bề mặt của đời sống.

Kính thưa quý vị và toàn thể đồng bào,

Đứng trước những sự thật lịch sử đó, con người phải thấy rằng, nếu không có một quan niệm chín chắn và chính xác về con người, thì tất cả mọi nỗ lực xây dựng đều xôi hỏng bỏng không. Tại sao Karl Marx dám chắc chắn rằng những người vô sản sẽ giải phóng thế giới khi họ đều là những con người chưa thoát khỏi bản chất thường tình của những con người trước những cám dỗ của danh lợi? Tại sao lại để những con người tầm thường như thế nắm giữ quyền hành tuyệt đối, để cai trị bao nhiêu triệu con người mà không có luật đạo đức và luật pháp nghiêm chỉnh kiểm soát. Tại sao làm cách mạng mà để cho tầng lớp lãnh đạo cách mạng sa đọa nhiều đến như thế? Marx bây giờ ở đâu, ông có nghe chúng tôi hỏi ông không, trả lời chúng tôi đi, hỡi người cha đẻ ra cách mạng vô sản thế giới. Từ những nhận thức đó, con người có thể thấy rằng kinh nghiệm lịch sử của CS và Tư Bản quá hữu ích cho lịch sử con người. Nếu những người nắm giữ quyền lực quốc gia không được kiểm soát thì chắc chắn họ sẽ bước vào sa đọa.

Đây là bức thư quá dài, nhưng cũng lại quá ngắn, nếu so với bi kịch triền miên của con người trong bàn tay của các chế độ độc tài. Xưa Chúa Giêsu có nói: “Anh em hãy tìm lấy sự thật và sự thật sẽ giải phóng anh em” (Ga 8:32). Nguyễn Trường Tộ cũng đắn đo: “Biết mà không nói là bất nhân, nói mà không hết là bất nghĩa.” Vì thế Hải Ngoại Huyết Thư số 1 này chỉ xin được trình bầy sự thật với tất cả quý vị. Tương lai của nhân loại và của toàn dân VN nằm trong tay quý vị, nhất là các vị lãnh đạo tinh thần các tôn giáo và tầng lớp sĩ phu, trí thức của quốc gia. Đó là những ánh đuốc soi đường cho muôn người thoát khỏi những kẻ độc tài với đầu óc vị kỷ, hẹp hòi, sa ngã lại ham mê qưyền lực và quyền lợi mà không có luật đạo đức và luật pháp nghiêm minh và công minh kiểm soát và giới hạn quyền hành tuyệt đối đó thì trật tự mới của thế giới đến bao giờ mới thành tựu? Vì vậy để xây dựng hoà bình và công lý cho cộng đồng nhân loại, thì phải giúp các quốc gia xây dựng luật đạo đức và công lý xã hội cho mỗi quốc gia. Muốn có đạo đức quốc gia và công lý xã hội thì phải tôn trọng quyền sống của dân, quyền tự do của dân và quyền mưu cầu hạnh phúc của họ.

Đó là tất cả những ước vọng và hy vọng của bức thư này gửi đến tất cả quý vị và toàn thể đồng bào trong và ngoài nước. Xin hồn thiêng sông núi của Tổ Tiên đất Việt phù trợ và soi sáng cho tất cả những con người thời đại. Xin Thượng Đế toàn năng đem mọi ơn phúc đến cho tất cả quý quốc và cho toàn thể chúng ta.

Đại diện Nhóm Nghiên Cứu Khoa Học Chính Trị cho Dân Chủ Việt Nam

Nguyễn Anh Tuấn

Hoa Kỳ ngày Bịt Miệng – 30 tháng 3 năm 2007 Đề nghị: Sau khi đọc xong Lá Huyết Thư đầy trăn trở và thực tiễn này, chúng tôi xin mời tất cả quý vị thức giả, quý độc giả muốn đóng góp ý kiến tham gia, xin gửi về cho chúng tôi theo địa chỉ:

– Tiengnoigiaodan@yahoo.com

– Hoangquy40@yahoo.com