TRỒNG KHOAI LANG MÀ RA KHOAI MÌ (Peter Chánh Trần)

Facebooktwitterredditpinterestlinkedinmail

Lang thang trên YouTube, tình cờ tui nghe được bài hát: “Ba em trồng khoai lang, đào lên thấy khoai mì”, chế lời từ bài “Quê em miền Trung du”. Người Việt mình, nói tới óc trào phúng, thì chắc không thua cho bất cứ dân tộc nào. Bài hát diễn tả lại cái thời “anh hùng mạt vận”, “khỉ vượn lên ngôi”, khoai lang khoai mì thay cho gạo trắng. Bạn đọc nên ngừng ở đây, mở cái link tui gởi kèm, để nghe bài hát “Ba em trồng khoai lang, đào lên thấy khoai mì” cho vui, rồi hãy đọc tiếp, OK.

Người dân quê miền Tây của tui, không ai biết chữ “trào phúng” nghĩa là gì đâu. Họ dùng chữ “ngạo”, hay “ngạo đời”. Bất cứ chuyện gì họ cũng “ngạo” được. Bất cứ ai, dù dân thường hay quan quyền, dù cường hào ác bá hay giới tu hành, họ cũng có cách để “ngạo”. Ba em trồng khoai lang, đào lên thấy khoai mì, cũng là một dạng “ngạo” đời, “ngạo” cái “bên thắng cuộc”!
Tui còn nhớ má tui có kể chuyện người dân quê của má tui “ngạo” một tên quan huyện ác ôn. Kể nhiều lần, và lần nào kể lại, má tui cũng cười thích thú. Dân quê thời đó mê hát bội dữ lắm. Thời của má tui cải lương chưa thịnh hành. Dĩ nhiên nhạc vàng bolero mê hoặc lòng người, hay nhạc trẻ nhảy cà tưng như điên khùng, cũng chưa có. Làng của má tui hôm đó có gánh hát bội tới diễn. Trong tuồng diễn, có một câu đối thoại ngắn, được họ cố tình lập đi lập lại nhiều lần:
– Hôm qua mày ăn gì?
– Tao bữa nào cũng vậy: Hoặc ăn cơm, hoặc ăn cá.
Ba chữ “hoặc ăn cá” được ê a, lên xuống, kéo dài một cách bất thường.
Một lát sau, hai diễn viên lại lập lại câu hỏi, và câu trả lời lần này khác một chút:
– Hôm nay mày ăn gỉ?
– Hoặc ăn cá, hoặc ăn cơm.
Thay vì trả lời “Hoặc ăn cơm, hoặc ăn cá”, thì nó chỉ đảo lại “Hoặc ăn cá, hoặc ăn cơm”!
Ăn cơm ăn cá, hay ăn cá ăn cơm, có gì lạ mà người dân cười muốn bể rạp? Cái câu trả lời mới nghe, thấy nó lảng xẹt, chẳng văn hoa bóng bảy, chẳng ăn nhập vào đâu hết trơn. Họ cười, bởi vì họ hiểu diễn viên đang chơi chữ, đang chửi thằng quan bất lương tên là Hoá. Ba chữ “Hoặc ăn cá”, nói lái là “Hoá ăn cặc”! Chửi “Hoá ăn cặc” hai ba lần luôn, nên dân chúng cười rất hả dạ!
Dân quê sợ trả thù nên không dám trực tiếp chửi quan. Họ nhờ gánh hát, mượn họ giúp chửi dùm. Gánh hát sau một đêm là dong mất, quan không kịp và không có cơ hội trả thù. Gánh hát cũng biết đạo nghĩa giang hồ, ra tay hành hiệp, cho nên có người rỉ tai xin giúp đỡ là họ sẵn sàng giúp người dân xả súp-bắp, mới chơi liều mà chửi “Hoá ăn cặc” hai ba bận trong một tuồng hát! Quan biết ra thì họ đã “cao bay xa chạy”, làm gì nhau!
Gần đây nhứt, dân mạng bàn tán chuyện hai em bé song sinh dính đôi ở VN, được giải phẫu tách ra, thành công tốt đẹp. Tức thì có nhiều người “ngạo” rằng: “Cặp sinh đôi Trung-Vệ, đầu đứa này dính vào đít đứa kia, có thể giải phẩu tách ra không ta?” Song sinh dị tật đầu dính đầu, đít dính đít, bụng dính bụng,… thường thấy, nhưng đầu đứa này dính vào đít đứa kia thì chưa từng thấy! Thâm ghê!
Rồi! Ai thích chuyện tào lao thì mời bưng ly cà phê “cái nồi ngồi trên cái cốc” ra đi. Chuyện tào lao nào của tui cũng có “cái nồi ngồi trên cái cốc”, chắc khỏi cần giải thích tui muốn “ngạo” đứa nào? Vừa nhâm nhi, vừa đọc chơi. Chán cứ nghỉ. Tui viết mệt cũng tự động tắt máy.
1. Trồng nấm rơm, nó ra nấm chó đái!
Tui rất ghét nghề nông, vì tui sinh ra và lớn lên trong đồng ruộng, cực và khổ như chó! Tui muốn thoát đồng ruộng, cho nên từ những ngày đầu ra Cần Thơ học Đệ Thất, tui đã thề: Dù có chết đói ở thành phố, tui cũng không về quê làm ruộng!
Sau 75, thi vô ĐH Cần Thơ, tui chỉ có hai chọn lựa: Sư Phạm hay Nông Nghiệp! Tui ghét sư phạm còn hơn thù nghề nông, nên không còn chọn lựa nào khác. Đậu xong mới biết mình được xếp vào lớp Trồng Trọt. Chạy trời không khỏi nắng! Cái số phải làm nông dân, chạy đâu cho thoát! Thời thế thế thì phải thế! Giày dép còn có số, huống hồ là con người! Biết sao giờ!
Mài gần tét đít, 4 năm, để học cái thứ mình không ưa, thì thiệt tình không thú vị chút nào! Học để cho có học với người ta. Học để khỏi bị bắt đi “nghĩa vụ”, nghe đồn vậy. Tui học tèng tèng, đủ điểm đậu là OK. Vừa học vừa chơi. Vừa học vừa “nhảy dù” kiếm cơm.
Sau này học chính trị và triết Mác-lê mới biết: Trí thức như cục cứt! Cũng sau này mới biết: Chỉ có dòng dõi CS nòi, mới khỏi đi “nghĩa vụ”. Không những chúng khỏi qua Campuchia đánh Khờ Me đỏ, mà chúng nó còn được ưu tiên cho du học, để về làm cha thiên hạ, tiếp tục cái truyền thống “con quan được làm quan, là hồng phúc của dân tộc”!
Một thằng bạn học xuất thân bần cố nông, gần nhà tui, nó hiền lành, thật thà, dễ bị dụ, cho nên phấn đấu hết mình để vô Hội, vô Đoàn sớm nhứt. Xui xẻo cho nó, vì nó không phải con nhà liệt sĩ hay có cha anh đi tập kết, cho nên đợt “nghĩa vụ” đầu tiên, nó dính chấu! Sau này nghe nói nó về quê làm ruộng, không trở lại trường học cho xong. Tui đoán là nó đào ngũ cho khỏi chết oan trên đất người, cho nên trường nào nhận nó lại! Tội nghiệp!
Thời đó trường ĐH CT có phong trào trồng nấm do thầy TS vi sinh Trần Phước Đường, bên bộ môn Vi Sinh phát động. Meo nấm được nuôi trong những chai nước biển từ nhà thương, để bán cho sinh viên và cho người dân tự “tăng gia sản xuất”. Hai giống nấm phổ biến, được ưa chuộng nhất, là nấm rơm và nấm mèo. Tui mua cả hai thứ, thử hết.
Những ngày cuối tuần đạp xe về thăm vợ con, tui ủ rơm, cấy nấm. Gà chưa gáy ngày thứ Hai, phải trở lên trường, cho nên dặn người nhà cách tưới nước, cách giữ nhiệt độ, ẩm độ. Còn nấm mèo, thì cây so đũa ở vườn thiếu gì. Đốn xuống, khoan lỗ, nhét meo vào, ủ, chờ nó mọc thôi.
Nấm mèo không thành công lắm. Chỉ ra loe ngoe, tai nấm nhỏ xíu, nhưng nấm rơm thì bội thu.
Gia đình tôi rất “hồ hởi phấn khởi” vì có được một nguồn thực phẩm tươi ngon, ngay sau hè nhà. Không tốn tiền nhiều, mà công cũng chẳng bao nhiêu, nhưng thu hoạch dài dài. Những cái nấm no tròn, trắng phau, ngọt lịm, xào nấu thơm phưng phức cũng cải thiện những bữa ăn rất khiêm nhường của gia đình thời bo bo, khoai mì, khoai lang. Gia đình cũng có dịp khoe làng xóm: Thằng con rể tui học Nông Nghiệp, nó trồng nấm trúng lắm,….
Một lần tui về, thấy có mấy cái nấm lạ. Nhìn là biết nó không phải nấm rơm liền. Nó to và cao gấp mấy lần nấm rơm. Trên đầu nó còn có thêm một tầng, dạng lưới, màu đỏ tươi, nhìn rất đẹp, rất sang, như một tiểu thư đài các ăn diện quần là áo lụa đi dự dạ hội!
Cái thứ độc ác thường khoác bên ngoài vẻ đẹp lạ thường! Cái cảnh “người mời không đến, kẻ đến không mời” thường xảy ra trong đời, và trong trường hợp này, là tai hoạ.
Nấm hoa hoè thường là nấm độc. Người dân quê gọi nó là nấm chó đái. Ác cái là khi nó xuất hiện thì mức độ “xâm lược” của nó như “ba dòng thác cách mạng”, không có thế lực nào ngăn được! Không mấy chốc, nó lấn tới thủ đô, hoàn toàn “giải phóng” cả nguyên vườn nấm rơm của tui! “Bên thắng cuộc ngạo nghễ”. Bên thua cuộc tiu nghĩu! Thất thu từ đó!
Bào tử của nấm chó đái có thể từ chai meo nấm rơm, có thể từ trong gió, có thể từ cọng rơm ngoài đồng, hay từ miếng vỏ cây nào đó. Nó có thể nằm im chờ thời, trong một thời gian dài dưới điều kiện khắc nghiệt. Khi gặp môi trường thuận lợi về ẩm độ, nhiệt độ, thì nó phát triển để bảo vệ nòi giống.
Nhạc phụ tui giải thích: “Chắc có con chó nào đi ngang ủ rơm của mày làm nấm, giơ chân lên đái vô, nên mới có nấm chó đái mọc lên!”
Tui không cãi. Người nông dân chỉ có thể nghĩ tới đó.
Người nhà quê nghĩ đơn giản vầy: Nó có tên là nấm chó đái, tức là nó phải có liên quan đến chó, liên quan đến nước đái chó, thì người ta mới đặt tên là nấm chó đái chớ! Người ta không cần phân tích sâu xa, xem mỗi lần con chó giơ chân lên đái đều có nấm mọc ra sau đó không? Phải đái khi nào, đái ở đâu, đái vô cái gì, thì nấm mới mọc? Chó đực và chó cái đái đều cho ra nấm hay chỉ có con giơ chân lên mới cho ra nấm? Nhạc phụ tui chỉ nghe người ta nói vậy thì nói lại, chớ tui cam đoan ông nhạc tui chưa từng thấy con chó đái rồi nấm mọc ngay chỗ nó đã đái! Dĩ nhiên cũng không ai đặt vấn đề đem nước đái con chó đi vô phòng thí nghiệm phân chất, coi trong nước đái con chó có bào tử nấm hay không? Mà họ có biết bào tử nấm là cái gì?
Trồng nấm rơm nó ra nấm chó đái là chuyện có thiệt, còn lý do tại sao, thì đừng hỏi nông dân chi cho mệt! Tui còn không biết nó từ đâu ra, nông dân sao biết?
Thời nay cũng có chuyện trồng nấm rơm ra nấm chó đái.
Nấm ở VN là nấm rơm, trắng phau, thơm phức, nhìn hấp dẫn làm sao. Sang đến Mỹ, một hai ba, nó thành nấm chó đái liền! Rất rất rất nhiều người mê nấm rơm, yêu nấm rơm, bằng mọi giá phải mang nấm rơm sang xứ “giãy hoài không chết” để nhân giống, phát triển nấm. Họ té ngửa, ngẩng tò te, hụt hẩng, thất vọng, khi thấy nó đột biến thành nấm chó đái, nên chửi nhoi trời! Chửi trừ chớ làm gì nhau!
Đau nhất là bà mệnh phụ phu nhân, người đã dày công lo cho nấm, nhưng sang đây, nó biến thành nấm chó đái! Tội nghiệp cái áo đầm thời trang thướt tha của một người mẫu đẹp lộng lẫy bị dính mùi chó đái! Tội nghiệp đôi giày da láng coáng của phu quân bà, cũng bị mấy giọt nước đái chó văng trúng! Đau!
Bà mẹ nó! Cái con chó mắc toi nào dám giơ cẳng đái bậy, để cho nấm chó đái mọc hoang trên đất Mỹ như vậy!
Giống nấm chó đái này khó diệt lắm! Giống nấm chó đái này cũng lan nhanh lắm! Tội cho nước Mỹ ngu muội rước nhầm nó!
2. Trồng khoai lang ra khoai mì
Trồng cây cam ngọt nó ra trái cam chua như chanh, có! Trồng bí xanh nó ra bí đỏ, có! Trồng đậu đỏ, ra đậu đen, có! Để hôm nào quởn, tui sẽ viết chuyện này.
Một bầy heo con có một hay hai con heo bông, dù con heo nọc và con heo nái đều là heo trắng, có! Cha mẹ da trắng, đẻ ra thằng con đen thui, có luôn!
Ai có học về di truyền, về gene, về lai giống nói chung, thì sẽ hiểu chuyện này. Người không biết về lĩnh vực này, thấy những hiện tượng nghịch lý ở trên sẽ ngạc nhiên, rồi đồn ầm ỉ lên đó là “điềm trời”, rồi bàn tán, giải thích, suy đoán như các nhà tiên tri đoán thời cuộc, hay đoán vận mệnh quốc gia!
Riêng cái anh chàng thấy vợ mình sinh ra thằng cu da đen, thế nào cũng đi mài dao, mua súng, để sống mái một trận với thằng khốn nào đó! Bà vợ dĩ nhiên cũng không dễ dầu gì yên thân!
Muốn biết thật hư con vợ mình có đưa đít ra vách nhà cho thằng khác nó “bỏ giống” hay không, cũng không có gì khó. Lùng sục cái family tree (gia phả) của dòng tộc nhà mình và của nhà nàng, coi tam đường tứ đại trước kia, có ai là da đen hay không? Nếu có, thì ừ, đúng rồi: Cái gene lặn màu đen, nó lặn bao nhiêu đời, giờ nó mới có cơ hội nổi lên, dân miền Tây gọi là “lên tim”! Khi nó “lên tim”, thì cha mẹ trắng đẻ thằng con đen thùi lùi như lọ nồi, là vậy!
Một thí dụ cho dễ hiểu: Cái ông “Không-ba-má” (Obama), có cha là dân da đen xứ Kenya, mẹ là da trắng rặc ròng xứ cờ hoa. Đẻ ra hắn ta nửa nạc nửa mỡ, đen đen trắng trắng lẫn lộn trong đó, là lẽ tự nhiên. Gene cha mạnh hơn gene mẹ, nên ông ta có màu đen áp đảo, nhìn vô ra màu đen liền, mặc dù không đen như lọ nồi, giống cha ông ta. Nghĩa là gene trắng bị lép vế, hay nói theo chuyên môn là gene trắng nó lặn.
Giả dụ con cái cháu chắt của ông “Không-ba-má” tiếp tục lấy người da đen trong vài thế hệ tiếp theo nữa. Đùng một cái, ở thế hệ thứ n nào đó, có một cặp vợ chồng cháu chắt chút chít của ông “Không ba má” đều đen, lại đẻ ra một em bé da trắng! Gene trắng lặn mấy đời trong dòng họ ông “Không-ba-má”, nay gặp một người phối ngẫu có cái gene đen yếu ờ, bị gene trắng vùng lên làm cách mạng, thắng lớn, cho nên nó lại “lên tim”, là vậy đó!
Những cặp vợ chồng sinh con ra không giống màu da của mình nên biết điều này, và hãy cẩn thận, kẻo gây án mạng oan khiên! Ngoại trừ khi thằng bé có cái mặt giống y như khuôn mặt của thằng hàng xóm cắt để qua, thì mới là chuyện nên “làm tới”! Mà thôi, điều cha điều mẹ chi cho lớn chuyện, cho mệt! Nếu đủ độ lượng, thì hãy nhậu ba xị, rồi ngồi rung đùi, miệng ngâm nga cái câu ông bà thường nói “cá trong giỏ cá của mình”, thì coi như không có chuyện gì xảy ra. Nếu như không có đủ “nội công thâm hậu” để dùng chiêu thức này, thì cứ giao phức cả mẹ lẫn con cho thằng khốn đó là khoẻ re! Khà khà khà!
Tào lao cho đã, giờ mới vô đề chuyện khoai lang khoai mì. Trồng khoai lang, đào lên thấy khoai mì, là chuyện “ngạo đời” thôi! Làm gì có! Đó là chuyện impossible! Học về phân loại thực vật, ai cũng biết: Khoai lang và khoai mì là hai giống, hai loài, hai họ khác nhau, một thứ thân mộc, một thứ dây bò, làm gì có chuyện cây này lai cho cây kia được?
Đó là nói chuyện di truyền. Còn chuyện đời, mang nghĩa bóng, trồng khoai lang nó ra khoai mì, hay trồng nấm rơm nó ra nấm chó đái, là có thiệt nghen. Để tui kể nghe chơi vài chuyện “trồng khoai lang đào lên thấy khoai mì”.
Mitt Romney là dân Cộng Hoà chính hiệu con nòng nọc. Cả đời dùng danh nghĩa CH để hoạt động chính trị. Từng là Thượng Nghị Sĩ, Thống Đốc. Năm 2008 còn tranh cái ghế Ứng Cử Viên TT trong kỳ bầu sơ bộ nhưng thua cho một tay CH sừng xỏ hơn là John McCain. 2012 Mitt thành công trong kỳ bầu sơ bộ để chính thức trở thành Ứng Cử Viên TT của CH, đi đấu với ông “Không-ba-má”. Thua cho “Không-ba-má”, ai cũng biết. Năm 2016 ngắm nghía cái ghế Ngoại Trưởng, nhưng Trump lắc đầu! Hận Trump từ đó! Năm 2018 trở lại tranh được ghế Thượng Nghị Sĩ của Utah.
Trong kỳ đàn hặc TT Trump còn nóng hổi vừa rồi, do phe địch của ông gầy sồng, Romney đã bỏ phiếu “Trump có tội”.
Ông ta đã giành lấy danh hiệu: người theo đảng CH duy nhất, đầu tiên, phản phé chống lại TT gà nhà của đảng mình trong lịch sử Mỹ! (In the Impeachment trial of Donald Trump, he voted to convict the President of abuse of power, becoming the first and so far the only Senator in U.S. history to vote to convict a President of their own party.)
Đảng CH đúng là “trồng khoai lang, mà đào lên thấy khoai mì”! Củ khoai khoai lang được trồng rất nhiều năm, từ đất đai và phân bón CH, nhưng không ngờ nó biến thành của khoai mì hồi nào không hay! Củ mì Mitt Romney! Nói hắn ta “hồn Trương Ba, da hàng thịt”, ruột gan của phe DC, chỉ có da là CH, cũng trúng luôn.
Người Mỹ không biết “ngạo” cái kiểu “trồng khoai lang đào lên thấy khoai mì”, hay “hồn Trương Ba, da hang thịt” của VN, nhưng họ có cách “ngạo” khác: He is a RINO! Chữ RINO là viết tắt của Republican In Name Only, nhưng phát âm giống như chữ Rhino, là con tê giác! So sánh một chính trị gia như một con tê giác, cũng hơi đau!
Trong giới chính trị, những tay RINO không phải chỉ có Mitt Romney đâu! John McCain cũng vì hận Trump thấu xương khi Trump tặng cho một câu chua hơn dấm “You are no hero”, mà trở thành RINO, chống Trump, thù Trump tới chết vẫn còn mang mối hận thù xuống tuyền đài. McCain là TNS CH đã bỏ phiếu chống lại chuyện huỷ bỏ chương trình y tế Obamacare, do Trump khởi xướng. McCain “chơi” gà nhà, một TT phe mình, y như Mitt vây!
Ông Bush cha vì ghét Trump, một phần có lẽ vì Trump có cách ăn nói như dùi đục, một phần có lẽ vì Trump hạ gục 16 Ứng Viên của đảng CH, để giựt mất cái ghế Ứng Cử Viên TT, đáng lẽ về tay thằng con Jeff Bush của ông, nên ông biến thành RINO. Bush không những không bầu cho Trump, mà bỏ phiếu cho đối phương, mụ Hiu Xương Phong! Đáng chê trách nhứt, vì Bush cha không những là đảng viên đảng CH cả đời, mà đã từng là Chủ Tịch Toàn Quốc của đảng CH!
Thế mới thấy lòng thù hận, ganh ghét của con người thật ghê gớm!
Mấy ngày nay trên chốn giang hồ cũng hơi xôn xao khi một Facbooker có chút tiếng tăm, tự nhận là người theo CH hơn 30 năm, nay tự nhiên trở cờ, quay lại mạt sát Trump một cách thậm tệ, và tuyên bố không những không bầu cho Trump, mà bỏ phiếu cho ngài Joe Biden.
Tui hơi bị bất ngờ (nhưng không ngạc nhiên), vì người đó là bạn trong FB của mình, cũng từng anh anh em. Đúng là “tri nhân tri diện, bất tri tâm”!
Tôi hoàn toàn không phê phán hay lên án những kẻ nay theo CH, mai theo DC. Từng có Dân Biểu của đảng DC tuyên bố bỏ DC, theo CH, ủng hộ ông Trump trong kỳ bầu cử tháng 11/2020 này. Trump cũng đã từng bỏ CH, theo DC một thời gian, rồi quay lại với CH. Có sao đâu!
Đảng bên này, ai thích thì ghi danh, chả cần phấn đấu vô Hội, vô Đoàn, nhập Đảng. Chả cần đóng niên liễm. Chả cần học điều lệ. Chả cần tuyên thệ trung thành với thằng nào cả. Chán thì “sugar you you go, sugar me me go”! Quyền tự do ở xứ giãy chết được tôn trọng tuyệt đối.
Nếu ngày nào đó đảng CH trở chứng: Ủng hộ phá thai giết trẻ thơ vô tội thả giàn, từ diều hâu biến thành con gà nuốt dây thun tới độ TT phải tự xuống phi cơ Air Force 1 bằng cửa hậu mà không dám nửa lời than van, TT đi đâu cũng chắp tay xin lỗi, mang tiền thuế dân đi cúng cô hồn khắp nơi, sợ mấy thằng lưu manh như sợ cọp, hiệp ước nào ký cũng thiệt cho dân Mỹ mà lợi cho đối phương, bỏ Chúa theo quỷ Satan, đạp cứt mấy thằng khố rách áo ôm đêm ngày nằm mơ thiên đường CS,… thì tui thề sẽ bỏ đảng CH cái rụp! Xạo chết liền!
Cái làm tui thấy “bịnh”, là những kẻ chỉ vì thù hằn cá nhân, hay vì một chút danh lợi, bị mua chuộc, mà phản phé, đâm sau lưng chiến sĩ, quên quyền lợi quốc gia dân tộc.
Ba tên chính trị gia khét tiếng của CH ở trên tui coi thường họ ở chỗ đó. Họ chỉ vì lòng thù hận nhỏ nhen mà đặt quyền lợi quốc gia, đảng phái của mình dưới chân! Trump xấu người, xấu nết, kệ con bà ổng! Ổng không làm gì hại cho quốc gia dân tộc, mà chỉ vì thù vặt ổng mà chống, thì đúng là tiểu nhân!
Người Việt cũng vậy. Bạn theo DC, theo CH, là quyền của bạn. Đây là xứ tự do. Tôi hoàn toàn tôn trọng bạn. Tui sợ tội, sợ trời, sợ đất, không ủng hộ phá thai. Bạn không sợ, đó là chuyện đời sau của bạn, bạn tự lo, không mắc mớ gì tới tui lo! Nhìn mặt ông Trump thấy ghét liền, điều đó với tôi cũng không có gì đáng nói, vì chính tui đây cũng từng ghét vô cớ một vài người nào đó trong đời khi vừa nhìn họ, thậm chí chính cái bản mặt của tui cũng từng vài lần bị người lạ hoắc ghét ra mặt! Con người mà! Đó là cảm tính, là thứ tình cảm rất riêng tư trong mỗi con người. Hiểu được, thậm chí thông cảm được luôn.
Nhưng, nhưng, nhưng, nếu chỉ vì bạn ghét người đó mà gán ghép mọi tội lỗi, phủ nhận mọi công lao của họ, thì bạn là kẻ bất lương, rất đáng khinh, rất đáng ghét! Nếu vì ghét người đó, mà bạn quay 180 độ để cúi đầu, thần phục những tên bán nước cầu vinh, thì bạn là Việt gian, là Mỹ gian, là tội đồ dân tộc!
Theo CH cả đời, tự dưng chán, không mê nữa. Không sao hết. Nhưng bạn mê CNXH, qui phục những kẻ muốn phát tán cái chủ thuyết mắc ôn đó, yêu bác Tập vĩ đại vô vàn kính yêu đã mang virus Tàu đi rải khắp thế giới, khoái mấy vị anh hùng hào kiệt quỳ gối cung kính tôn sùng thánh George Floyd, khoái phe biểu tình đốt tiệm cho vui, hôi của chút cho thêm thu nhập, đánh người cho đỡ ngứa tay, giết cảnh sát cho khỏi chướng mắt, đập phá tất cả những gì bạn không thích,… thì bạn đúng là kẻ bất trí, là “dây khoai lang mà cho ra củ khoai mì”!
Peter  Chánh Trần