ĐOẠN TRƯỜNG THÁNG TƯ ĐEN_8
(Quang Cầu Muối)
Cuối Đường Chiến Binh.

Đó là tiếng thét thấu trời xanh, của người Tiểu Đoàn Trưởng Tiểu Đoàn 82 Biệt Động Quân, lúc 11 giờ sáng ngày 30/4/1975.
Sau tiếng thét uất nghẹn đó là khẩu súng đưa lên đầu, nhưng bàn tay của người thuộc hạ đã nhanh như điện, một cú Atemi đã làm khẩu súng văng ra. Người thuộc hạ kéo vị chỉ huy của mình chạy.



Trận đánh kinh hoàng trong đời chiến binh mấy chục năm trời.
Quân thù với chiến xa có bộ binh tùng thiết và hỏa lực hùng hậu, tràn lên ngọn đồi sau lưng trường Bộ Binh Long Thành.
Một trăm sáu mươi mốt người Lính của tiểu đoàn 82 Biệt Động Quân, chỉ với lựu đạn và hai cây đại liên đã làm cho quân thù bạt vía.



Bắt liên lạc được với Liên Đoàn Trưởng thì được lịnh chờ, sẽ có xe đến rước về Đường Sơn Quán.




Sáu mươi người còn lại lên xe, với nghiêm lệnh vẫn phải phòng thủ. Dù chiến trường sắp ngã ngũ.
Người tài xế xe ben cười tươi hớn hở:
Hết chiến tranh rồi Thiếu Tá
Nụ cười của ông ta chưa tắt, thì đạn nổ ầm ầm, và những tiếng thét man rợ:


Hận thù của trận thua đêm 28/4, cộng quân trút lên đầu của những người Lính Tiểu Đoàn 82 Biệt Động Quân, bằng những loại súng cộng đồng mạnh nhất 12 ly 7.

Những người Lính Biệt Động Quân, nghiến răng bóp cò dù thân thể trúng đạn tả tơi.
Họ chết từ Plemei chết về, ba trăm người lính Tiểu Đoàn Đoàn 82 Biệt Động Quân, chết trên khắp nẻo đường lui quân, và kết thúc ở Thủ Đức.


Những người Lính chết ở cuối đoạn đường chiến binh này, không có hòm gỗ cài hoa, không quốc kỳ phủ quan tài ,mà thân xác họ đã bị vùi dập đâu đó chốn này .


Có bao nhiêu người mẹ mãi cho đến bây giờ, cũng không biết thân xác con mình bị vùi lấp nơi đâu.


Con cháu của những người Lính Việt Nam Cộng Hòa phải ngẩng cao đầu hãnh diện vì cha ông mình.
Thế Chiến Quốc Thế Xuân Thu.
Vận Nước Tàn Nên Đành Phải Chịu.


Tháng 4 1975.
Họ chết 47năm trời rồi không mộ phần, không khói không nhang.