Trích: ” Tại nhà tù Nghệ An, anh Thức bị ép buộc đi định cư tại Hoa Kỳ. Anh đã khôn ngoan dùng lý do này để yêu cầu được gặp toàn thể gia đình anh gồm 14 người vào ngày thứ bảy 14/5/2016 vừa qua.
… Anh bác bỏ ý định đi Mỹ định cư như cái giá trao đổi để hưởng sự tự do của mình, đồng thời thông báo với cha anh là nhà giáo Trần Văn Huỳnh, cùng toàn thể gia đình, về ý định tuyệt thực của anh, nguyên văn như sau:
“Thưa Ba, con không thể sống trong một đất nước không tôn trọng pháp luật và không có quyền con người. Con yêu gia đình lắm, nhưng con yêu Việt Nam hơn. Con quyết định tuyệt thực kể từ ngày 24/5 không thời hạn để đòi hỏi sự thượng tôn pháp luật và yêu cầu trưng cầu dân ý trao cho nhân dân quyền quyết định thể chế chính trị của đất nước.”
Ngày 24/5/2016 sắp tới đây là tròn 7 năm ngày anh Thức bị bắt giam. Anh chọn ngày kỷ niệm đó để bắt đầu tuyệt thực, mà theo lời anh nói với gia đình lúc chia tay, “tuyệt thực cho đến chết mới thôi”! Anh đã từ biệt và xin lỗi người cha già đau yếu, vợ con và các anh chị em trong gia đình mình trước khi thực hiện chuyến đi xa định mệnh này.
Khi hết giờ thăm gặp lần cuối hôm thứ bảy tuần trước, anh Thức đã mượn lời bài hát Quốc tế ca để truyền đạt ý định dứt khoát của anh trước cái chết có thể xảy ra: “Đấu tranh này là trận cuối cùng!” (ngưng trích)
HÃY VÙNG LÊN NHỮNG NGƯỜI NÔ LỆ VIỆT NAM!
Trích: “Vùng lên hỡi các nô lệ của thế gian, vùng lên hỡi ai cựckhổ bần hàn…” Phải chăng câu hát ấy vẫn còn nguyên ý nghĩa, hay là vẫn chưa đi hết con đường của nó trong xã hội Việt Nam của ngày hôm nay, cũng như trong ít nhất suốt bốn chục năm vừa qua, khi đất nước được cho là đã ‘thống nhất’, ‘độc lập’ mà dường như chưa có ‘tự do’, ‘dân chủ’ đích thực như nhiều người kỳ vọng.
( ‘Ai đang là đại diện thực sự của công nhân VN?’Thạc sỹ Nguyễn Tiến Trung – BBC – 4 tháng 4 2015 )
Vùng lên hỡi các nô lệ ở thế gian!
Vùng lên hỡi ai cực khổ bần hàn!
Sục sôi nhiệt huyết trong tâm đầy chứa rồi.
Quyết phen này sống chết mà thôi.
Chế độ xưa ta mau phá sạch tan tành
Toàn nô lệ vùng đứng lên đi.
( Quốc Tế Ca )
Mác xít có câu khẳng định: Đảng cộng sản quang vinh là “ bộ phận tiên tiến “ của giai cấp công nhân vô sản.
Tổ sư cộng sản Gorbachev thì quả quyết: “ cộng sản chỉ biết tuyên truyền và dối trá “
Hiện thực xã nghĩa việt cộng đúng y như vậy: Từ trùm sò hồ tráng men chí tới bọn côn đồ cầm quyền hôm nay hổng có mặt mẹt nào đáng mặt “ công nhân “ đúng nghĩa:
Hồ tráng men lở thầy lở thợ chỉ biết đi giang hồ mần kách miệng!
Hậu duệ ngày nay thì:
Trọng lú chuyên nghề tụ bè lập đảng chớ chẳng phải công nhân cầm kềm cầm búa.
Sang sâu học trò lở sạt đi mần việt cộng nằm vùng quậy phá Miền Nam.
Dũng xà mâu chỉ biết chích đít du kích U Minh chớ hổng phải y tá dân sự.
Trùm việt cộng đại loại là như vậy, làm sao biết thương cảm nỗi nhọc nhằn khổ cực, nghèo khó của thợ thuyền?!
Dưới chế độ toàn trị việt cộng ngày nay, ách áp bức bất công ngày càng tàn tệ, gây nên thảm cảnh dân tộc chưa từng thấy trên trang sử Việt.
Ngày 30 tháng tư quốc nạn, bọn thảo khấu vô sản Miền Bắc ào vô Nam cướp phá tan hoang, cướp sạch sành sanh chưa đầy túi tham như câu chuyện đoạn trường tân thanh mấy trăm năm trước:
” Một đoàn mừng thọ ngoại hương mới về,
Hàn huyên chưa kịp giãi giề,
Sai nha bỗng thấy bốn bề xôn xao.
Người nách thước, kẻ tay dao;
Đầu trâu mặt ngựa ào ào như sôi.
Già giang một lão một trai,
Một giây vô lại buộc hai thâm tình.
Đầy nhà vang tiếng ruồi xanh.
Rụng rơi khung cửi, tan tành gói may.
Đồ tế nhuyễn, của riêng tây,
Sạch sành sanh vét cho đầy túi tham.”
Ngày nay, dưới chế độ toàn trị việt cộng, tư bản đỏ cấu kết với cường quyền giàu sang nứt đố đổ vách trong khi người dân nghèo khổ một cổ hai tròng: tầng trên bạo quyền áp bức. Tầng ngoài tư bản đỏ bốc lột tận xương tủy. Mức cách biệt nghèo – giàu như trời với vực.
Trùm Khả Phiêu ở lầu từng ngất ngưởng
Phòng khách trưng bày trống đồng Ngọc Lũ
Con hoang đứt Mạnh ngồi ngai thếp vàng
Khoe khoan trọc phú giàu sang quyền thế
Ngoài kia bà lão dắt tay cháu thơ bươi rác sống từng ngày
Trên miền núi cô giáo trẻ chun bao nylon qua suối đi dạy
Trò nhỏ đeo dây cáp đong đưa như nhái bén qua sông đi học
Bé gái nhỏ chiều tan học về đói lã người men qua cầu ván gập ghềnh té xuống kinh chết đuối
Công nhân bị tư bản đỏ cấu kết cường quyền bốc lột thậm tệ
Nông dân bị cưởng chế cào nhà cướp ruộng đất lê la cùng khổ
Tiểu thương bị cướp chợ tuyệt đường sinh kế
Toàn xã hội lâm vào cảnh đói rách lầm than
Đó là tội nghiệt thâm trọng của sói lang cộng sản gây ra cho Đất nước và Dân tộc.
Hởi những ai bị áp bức đọa đày!
Hãy vùng lên tự cứu mình, cứu nước
HÃY VÙNG LÊN NHỮNG NGƯỜI NÔ LỆ THẾ GIAN!
Trên đây là lời kêu gọi bi ai của Các Mác hồi giữa thế kỷ19, dưới thời tư bản hoang sơ.
Ngày nay, bước qua thập kỷ thứ hai, thế kỷ 21, lới kêu gọi kể trên vẫn còn ứng dụng được cho xã hội Việt Nam hôm nay, dưới thời độc tài toàn trị tư bản đỏ!
Nhân ngày Quốc tế Nhân quyền, tác giả Nguyễn Mỹ Hào viết bài nghị luận “ Nhìn về đời sống người dân ở việt Nam ngày nay “ với câu kết luận xác quyết như vầy: “ Bởi không có bộ mặt loài người, nên CSVN từ quốc tặc đầu sỏ Hồ Chí Minh xuống đến bọn Bắc bộ phủ ngày nay, chúng đã chỉ bán nước dâng biển đảo cho kẻ thù phương Bắc không thôi, mà chúng còn thi nhau vơ vét tài nguyên làm cho đất nước rách nát tang hoang, bóc lột, cướp tài sản của cải, vườn ruộng của người dân. Không những thế chúng còn cấm đoán, ngăn cản người trong nước dù chỉ nói hay viết ra lòng yêu nước của mình, cũng bị đọa đầy, tù tội, nhẹ thì cũng bị dọa nạt khủng bó tinh thần. Cho nên, cũng vẫn như lời Ông Boris Yeltine rằng :
“ Anh có thể xây ngai vàng bằng lưỡi lê nhưng anh không thể ngồi lâu trên đó. Cộng sản không thể nào chữa trị, cần phải đào thải chúng nó …” Và chắc chắn CSVN bằng sức mạnh tổng hợp toàn dân sẽ tiêu diệt hết sạch chúng một ngày không xa. “
Người Việt Nam thường lập lại tư tưởng của Lục Giả rằng:
“Nhà vua ngồi trên mình ngựa lấy được thiên hạ, nhưng có thể ngồi trên lưng ngựa mà cai trị thiên hạ không? Vả chăng, các vua Thành
Thang, Vũ Vương lấy được thiên hạ một cách nghịch, nhưng lại giữ
thiên hạ một cách thuận. Dùng cả văn lẫn vũ là cái thuận lâu dài. Ngày xưa, vua Ngô Phù Sai, Trí Bá đều hết sức mạnh mà vẫn bị diệt vong, nhà Tần dùng hình pháp không thay đổi nên cuối cùng họ Doanh bị diệt. Giả sử trước đây sau khi nhà Tần đã thôn tính thiên hạ, lại thi hành nhân nghĩa, theo phép tắc của các vị thánh ngày xưa thì bệ hạ làm sao mà có được thiên hạ? “
Trước khi già hồ và đồng bọn cõng cái nọc độc mác, lê duy vật tam vô về tròng vào cổ dân tộc Việt Nam, xã hội ta dưới mọi thời đại vẫn chuộng bề Nhân Nghĩa truyền thống của tổ tiên:
“ Lấy Đại Nghĩa để thắng hung tàn
Đem Chí Nhân mà thay cường bạo”
Trước 1975, Miền Nam, dù lâm cảnh chiến tranh nghiệt ngả, vẫn nhẫn nại thực hành nền chánh trị “vương đạo”, cai trị bằng giáo dục Dân tộc – Nhân bản, thuyết phục lòng người.
Cọng sản Miền Bắc thực hành “ bá đạo “, cai trị bằng sức mạnh dao mác, lưởi lê, cưởng bức, bần cùng hóa nhân dân, xua vào đánh chiếm Miền Nam.
Miền Nam vương đạo hiền hòa đành bị bá đạo cọng sản xâm chiếm. Chúng chiếm đoạt tất cả để bọn trùm đảng chia nhau, ăn một lần cho tàn mạt tất cả. Đến khi kiệt quệ mới chịu đổi mới, nhả ra cho dân làm ăn cò con cho bớt đói, khỏi nổi loạn,kêu là kinh tế thị trường theo định hướng xã nghĩa, nghĩa là vẫn giữ lại hệ thống kinh tế quốc doanh bệ rạc, thúi nát để bòn rút của cải của dân.
Lịch sử 70 năm của quỉ cọng phản dân, hại nước là như thế!
Hiện tại, người dân Việt Nam sống dưới chế độ một cổ hai tròng. Bên trong là cọng sản áp bức, cướp giựt.
Bên ngoài, chệt tàu thực hành chánh sách tàm thực, xua dân lưỡng Quảng vào lập Chinatown lấn đất lần hồi.
Thực tế là: Việt Nam ngày nay, dưới ách cai trị cọng sản An nam, thực chất là BÁN THUỘC ĐỊA của Tàu phù, cả về chánh trị lẫn kinh tế.
Ngày xưa, Các Mác tuyên truyền: Đế Quốc là thời kỳ tột cùng của chế độ tư bản với đặc điểm kinh tế “ Tư bản Độc quyền Nhà nước “, nghĩa là Tư bản cấu kết với quyền lực nhà nước thực hành độc quyền kinh tế, bóc lột dân lao động tới tận xương tủy.
Ngày nay, Chế độ Xã nghĩa mang tính chất đúng y như vậy: Tư bản ĐỎ + đảng cs độc tài + Nhà nước áp bức = Tư bản dộc quyền nhà nước, tức là giai đoạn tột cùng của CHẾ ĐỘ TƯ BẢN ĐỎ.
Nhân dân Việt Nam ngày nay đang chịu ách nô lệ hai tầng, chỉ còn một con đường là vùng lên tự cứu mình, cứu nước:
HÃY VÙNG LÊN NHỮNG NGƯỜI NÔ LỆ VIỆT NAM!
Nguyễn Nhơn