THÁNG TƯ VÀ ANH BÍCH (Mai Thanh Truyết)

Facebooktwitterredditpinterestlinkedinmail

nguyen ngoc bich

Thưa Anh Bích,

Vừa rời khỏi nhà Chị chiều hôm qua, rời căn nhà lần đầu tiên tôi ghé đến mặc dù đã từng sinh hoạt chung với anh bao nhiêu năm nay. Một căn nhà nhỏ nhắn xinh xinh, phía bên mặt hình ảnh cây dogwood mà anh đã trồng, trong đó chứa hai mái đầu …bạc, và có con tim rộng mở.
Anh đi rồi, để lại trong anh em chúng tôi những nỗi bàng hoàng. Làm việc chung với anh trong nhiều dự án của “đời”, nhưng có hai kỷ niệm còn đọng lại sâu đậm trong tôi.
Đó là buổi ra mắt sách “Những vấn đề môi trường ở Việt Nam” của tôi tại Virginia. Trong phần phát biểu, anh có nói đại ý như sau:”…sự hiểu biết của con người dù sao cũng còn giới hạn, cám ơn anh Truyết đã cho cá nhân tôi biết những sự việc xảy ra ở Việt Nam, những việc làm gọi là phát triển của những người quản lý đất nước hiện tại đã biến quê hương chúng ta thành một bãi rác không được “xử lý”. Hôm nay tôi đã được “học thêm” một vấn nạn mới của Việt Nam, đó là môi trường ô nhiễm do một cơ chế chuyên chính vô sản tạo nên”. 

Kỷ niệm thứ hai là buổi hội luận của Nghị Hội Toàn Quốc ở Dallas năm nào. Nhiều bạn bè góp ý với anh là đừng để một tham luận viên “có vấn đề” với cộng đồng phát biểu, nhưng anh vẫn cương quyết không đổi ý, với lý do là…mình cần phải nghe những ý kiến “trái chiều”. Chính ngay lúc đó, tôi cũng không vui với quyết định của anh.

Nhưng, bây giờ, sáng nay khi ngồi tự vấn lại câu chuyện đã qua, tôi thực sự thấy anh Bích là người có một cái tâm không phân biệt, một tâm thiện, một tâm lành trong mọi giao tiếp với người đời.

Tâm anh đã mở trọn vẹn với những việc anh đã làm. Có những việc anh chưa làm xong, nhưng trong đầu anh đã chuẩn bị tiếp những chuyện phải làm sắp tới. Anh mở với tất cả mọi người, từ những cộng sự viên với anh hay những người bạn không giới hạn tuổi tác. Nhưng tôi thấy thực sự nơi anh, anh nhắm nhiều vào giới trẻ và tương lai Việt Nam. Và có lẽ, Nghị Hội là nơi anh trang trải lý tưởng đó nhiều nhứt.
nguyen ngoc bichThưa anh Bích,

Anh đi rồi, chắc anh đã nhìn thấy tất cả những chuyện đã xảy ra trên trần thế. Thất tình, lục dục vẫn luôn là câu chuyện của người đời của thế gian. Mọi khen chê, phê phán anh đã được anh bỏ ngoài tai, điều mà chính anh cũng đã không để tâm ngay khi còn ở chốn dương trần.

Tim anh luôn rộng mở với mọi người. Anh biết người thích anh, người chê anh, nhưng anh không phân biệt, và luôn vui vẻ với mọi người. Anh có một trái tim lớn trong cả nghĩa bóng và nghĩa đen. Có lẽ chính vì vậy mà anh ra đi một cách thanh thản giữa khung trời bao la trong không gian mây ngàn, bên cạnh người phối ngẫu…mà không cần nói một lời từ biệt. Anh ra đi mà vẫn giữ trong tâm một sứ mạng do chính anh vạch ra là …hy vọng và tin tưởng đem lại một chút ánh sáng dân chủ cho bà con ruột thịt nơi quê nhà.
Chuyến ra đi của anh thật có ý nghĩa và không kém phần lãng mạn, một loại lãng mạn như…Tuấn, chàng trai nước việt của Nguyễn Vỹ ngày xưa.

Thưa anh Bích,
Hôm qua, đứng trước di ảnh anh, nhìn nụ cười hiền hòa luôn rộng mở như ngày nào, tôi thấy anh vẫn còn hiện diện quanh quẩn đâu đây trong căn nhà anh đã từng chia xẻ bao năm với chị, một người đồng hành không mệt mỏi.

Và tôi xin hứa với anh rằng, bạn bè và tôi vẫn tiếp tục con đường dang dở của anh cho đến khi nào đóa hoa Ưu Đàm nở rộ trên Đất và Nước thân yêu của chúng ta.
Anh Bích ơi!
Nhìn những cuốn sách được sắp xếp ngang dọc trong một căn phòng nhỏ, và qua lời chị kể lại về mối ưu tư của anh lúc còn sinh tiền vẫn là làm thế nào chuyển những sách nầy đến một nơi có nhiều đồng hương đến tham khảo. Anh từng nói với chị là mang tặng cho Thư viện Quốc hội, nhưng rồi lại e không có nhiều người đến… đọc! Nhìn những sách báo, tài liệu hiếm quý, tôi vẫn chưa hết bâng khuâng.

Gia tài của anh chỉ chừng nấy, mà sao quá to lớn!
Nó lớn như cái Tâm Thiện, Tâm Lành của anh!
Nó lớn và tỏa rộng, che phủ, bao bọc luôn cả những lời ong tiếng ve, những tiếng thị phi của người đời vì không làm được như anh.
Thật là Tài mệnh tương đố !

Anh đi mà vẫn không yên, để lại cho chị quá nhiều dự án mà chính chị tâm sự không biết phải làm gì bây giờ.
Đi hay Ở là chuyện của Trời. Nhưng hôm nay viết những lời nầy, tôi cảm thấy thương anh hơn. Anh đã về với cát bụi, anh đã đi trọn vẹn của một kiếp người đúng nghĩa…Anh đã vạch rạch ròi con đường cho tuổi trẻ Việt Nam, con đường về Quê Hương tươi sáng.

Anh Bích ơi!
Anh đi nhưng dường như anh vẫn còn luyến tiếc, vì, qua lời chị kể lại trong giấc mơ vừa xảy ra đêm trước khi chúng tôi đến thăm chị là “anh đã về nhắn với chị là “chúng” đã lấy mất cây bút của anh”. Số là khi tẩm liệm, chị quên để cây bút anh thường cầm đi theo anh”! Và chị cũng không hiểu ý anh nói “chúng” là ai?

Thưa chị Bích,
Xin được biện giải dùm người anh tinh thần của tôi là: “Chúng” chính là cộng sản Bắc Kỳ, quyết giữ cây bút của anh lại để anh không còn tiếp tục viết lên tiếng nói của những người yêu chuộng tự do, khắc tinh của những con người xã nghĩa vô thần.

Lời cuối cho anh Bích,

Tâm Thiện! Tâm Minh! Tâm lành…Kính xin anh tiếp tục phù hộ cho chúng tôi có một ngày về trong tay cầm chặt đóa hoa Tự Do cấy vào lòng đất khô cằn ở Đồng bằng sông Cửu Long, xóa tan nạn “Bắc kỳ thuộc” sau Đại hội XII, tiếp tay cho quốc nạn Hán hóa lần thứ 5 của Trung Cộng.

Chúng tôi không quên anh, không quên một trái tim rộng mở, không hề biết nói câu “chối từ” với mọi người. Trái tim anh chính là trái tim “Xá lợi” đích thực trong tôi và bè bạn đã từng làm việc chung với anh.
Giã biệt anh Bích!

Phổ Lập Mai Thanh Truyết
Virginia, 29/3/2016