Cuối cùng em đã nhìn thấy bóng anh
Ở thênh thang cuối trời xanh vô tận
Từng bước một anh âm thầm lặng lẽ
Một mình về cõi vắng cuối thiên thu
Để lại em cả vùng trời câm lặng
Vỡ vụn rơi trên ngõ cũ đường xưa
Còn mang dấu lần hẹn hò đưa đón
Của những chiều nỗi nhớ ngả nghiêng mưa
Che hạnh phúc bằng đôi môi ngọt ướt
Để nồng nàn hôn bờ tóc thơ ngây
Ôm hạnh phúc sợ thiên thần lạc lối
Đôi mắt buồn đếm từng hạt mưa rơi
Thở bên tai lời thì thầm khẽ nói
Sát lại gần anh chút nữa đi em
Em cũng biết anh cầu mưa đừng dứt
Để yêu thương ngủ mãi trên vai buồn
Sợ mưa tan rồi thiên thần vỗ cánh
Bỏ lại thinh không nỗi nhớ ngàn trùng
Bên cạnh bóng cô đơn thêm buồn tủi
Suốt cả dòng đời thiếu vắng mùa Xuân
Bởi mỗi hoàng hôn lui vào bóng tối
Che cả mơ mộng phủ lẫn đời anh
Như viên thuốc ngủ chua ngọt phải uống
Trộn với cơn mê thấy đắng trên môi
Anh sợ tỉnh dậy ngày đêm vẫn tối
Muổn hỏi mặt trời sao mãi ngủ im
Không biết bình minh khi nào trở lại
Cho tình nồng dại sưởi ấm tim anh
Xin hỏi thiên đường bao giờ mở cửa
Đánh thức mặt trời tỉnh giấc hôn mê
Em đã đến và cho anh tất cả
Anh không phải chờ hoa lá đơm bông
Bởi anh đã có mùa Xuân bên cạnh
Cả cuộc đời không còn Hạ Thu Đông
Cửa địa đàng chân anh đã in dấu
Sao anh vội tìm giấc ngủ ngàn thu
Để em ở với mảnh trời hiu quạnh
Giọt nước mắt này biết chảy về đâu
Nhắm mắt lại em tìm trong nỗi nhớ
Không thấy gì ngoài hai chữ yêu thương
Trên trang giấy không một lời nắn nót
Tựa cuộc đời anh chọn chữ đơn sơ
Anh không tô nét hoa thơm cỏ lạ
Chỉ viết Yêu Em ở mỗi nụ cười
Dẫu trắng hay đen chẳng cần son phấn
Vẫn đầy quyển vở nhật ký đời em
Biệt ly là chẳng hẹn ngày tao ngộ
Em sẽ gặp anh lại trong giấc mơ
Với trang cuối cùng trinh nguyên giấy trắng
Em sẽ viết chỉ hai chữ Yêu Anh.
NGUYỄN NGỌC PHÚC