GỬI EM CÔ GÁI BÌNH LONG ! (Biệt kích Vô danh)

Facebooktwitterredditpinterestlinkedinmail

Hạ xe Tank của vẹm.jpg

Bài thơ dưới đây của một người lính Biệt Kích vô danh. Anh là một hạ sĩ trẻ của biệt-đội I.
Tháng 1/75 nhảy vào Phước Long. Bị thương và bị bắt.
Trong giờ phút cuối cùng của đời người, anh đã cố viết được một bài thơ rất cảm động với mong muốn gửi tặng cô giáo Pha.
 
Anh ấy đã chết sau đó 8 ngày và bài thơ đã được giao lại cho một người bạn đồng cảnh ngộ.
Và anh bạn ấy đã học thuộc lòng mang tới vùng đất Tự Do từ lao tù CS. Tựa bài thơ đó là:
 
GỬI EM CÔ GÁI BÌNH LONG !
 
Nhớ theo Hổ Xám vào An Lộc 
Đội pháo trên đầu như đội mưa 
Múa kiếm đứng ngăn thù cửa Bắc 
Mà tưởng mình là Nguyễn Huệ xưa. 
 
Trong tiếng đạn reo mù khói trận 
Bỗng gặp em, cô giáo như mơ 
Em ngồi rũ tóc trong hầm tối 
Đọc tiếng kinh cầu, như đọc thơ. 
 
Lạy Chúa con là người ngoại đạo 
Nhưng tin có Chúa ngự trên trời 
Chúa ơi, Biệt Kích là thi sĩ 
Thi sĩ cầm gươm như đi chơi. 
 
“An Lộc địa sử lưu chiến tích 
Biệt Kích dù vị quốc vong thân” 
Lời thơ hôm ấy sao hay quá 
Nghĩa trang buồn như tiếng lá rơi. 
 
Pha hỡi, bây chừ em đâu nhỉ ? 
Cô giáo hôm xưa đã lấy chồng ? 
Chúc em hạnh phúc răng long bạc 
Còn anh hôm nay vào Phước Long. 
 
Anh theo quân vào nơi hiểm địa 
Hét tiếng xung phong đến vỡ trời 
Bắn cháy xe tăng như uống rượu 
Mà tưởng em đang rót chén mời. 
 
Bóng địch chập chùng nơi cửa ngõ 
Ba trăm quân đánh một sư đoàn 
Mãnh hổ nan địch quần hồ bại 
Anh thối binh về mà thấy oan. 
 
Nửa chừng lại gặp cơn bão lửa 
Toán Delta bị kích giữa đàng 
Ôi lại Phước Long lưu chiến tích 
Anh bị trúng đạn giữa rừng hoang. 
 
Và chừ giờ đang ngồi bó gối 
Tay xích chân xiềng trong trại giam 
Máu bụng vẫn tuôn ra như suối 
Anh biết mình thôi thế là tan. 
 
Nhưng giây phút cuối anh vẫn nhớ 
Màu áo hoa dù nón mũ xanh 
Nhớ dáng em xưa cô giáo nhỏ 
Họa bút thành thơ như tiếng oanh. 
 
“Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu 
Cổ lại chinh chiến kỷ nhân hồi” 
Xá gì một cõi đi về đất 
Biệt Kích lưu danh, Biệt Kích đời”.
 
Biệt Kích vô danh.