Sau 4 tháng đất nước miền Nam VNCH bị CS thống trị, người dân ít nhiều cũng đã nhận ra bản chất phi nhân lừa dối của CS, lần lượt các cựu quân dân cán chính miền Nam đã bị chúng lừa bịp đưa đi tập trung cải tạo, không khí Sàigòn lúc bấy giờ chìm trong ảm đạm dưới bàn tay CS, mọi người giờ đây mới hiểu thế nào là TỰ DO nhưng đã quá muộn màng; họ lại mong chờ một sự thay đổi trở lại như xưa, mong mõi MỸ trở lại để giúp lật ngược lại thế cờ. Các phong trào chống đối bắt đầu nhen nhúm và tổ chức móc nối đưa người vào rừng tiếp tục chống CS đã được rĩ tai nhau lan truyền mọi nơi mà khó ai có thể phân biệt thực hư, cũng như tin đồn quân ta vẫn còn tập trung ở trong rừng đánh nhau với bọn VC, những tin đồn ít nhiều cũng đã nhen nhúm cho dân chúng “một tia sáng ở cuối đường hầm”.
Vào một sáng sớm đầu tháng 9/75, bạn Phạm xuân Sơn cùng F30 đã đưa tôi ra điểm hẹm là ga xe lửa SÀIGÒN lúc 6h sáng để lên đường, sau khi tôi đã tìm được đường dây đưa người vào rừng gia nhập với 1 tổ chức Phục Quốc ở Hố Nai do 1 linh mục lãnh đạo tên là TRẦN HỌC HIỆU, chuyến ra đi định mệnh nay diễn ra êm thắm theo sự sắp xếp đã đưa tôi đến Biên Hòa bằng xe lữa, xuống đây cả nhóm (2 l/l. viên gồm 1 nữ 1 nam cùng với tôi và 2 người khác) đi bộ ra QL1 để đón xe lam đi lên Hố Nai 4, trên đường đi mọi người cải trang như dân đi làm rừng để tránh sự dòm ngó.
Sau hơn tiếng từ QL1 vào tới rừng Hố Nai, tôi đã gặp quân ta đón chờ sẵn. Đơn vị này đa số là quân dân người Hố Nai gồm các quân nhân đủ các thành phần binh chủng với đa số là BĐQ và dân sự khoãng hơn 50 người võ trang không đầy đủ, đặc biệt có 1 phụ nữ xinh đẹp đã có mặt ở đây từ trước, hỏi thăm thì được biết chị ấy trước 30/4 là 1 vũ nữ nhan sắc có tiếng tăm tên là Lệ Hãi, cũng là nhân tình cuã Đ/tá Hoàng thụy Nhu ?(BĐQ), sở dĩ chị vào đây là muốn theo sống với ông Đ/tá này vì chị nghe nói có Đ/vị BĐQ của ông ta rút vào rừng và hơn tuần sau chị ấy đã nhờ dân đi rừng đưa trở ra ngoài khi đ/vị chúng tôi di chuyển ngang Trãng Bom.
Tổ chức được sự giúp đở về lương thực và tài chính của các giáo dân vùng Hố nai thời bấy giờ và thỉnh thoảng xâm nhập vào các địa phương quanh vùng Hố Nai để quấy rối cũng như xử tử các tên “CS khát máu” ở trong vùng theo sự chỉ điểm của dân chúng. Đây là đòn của chúng đã áp dụng trước kia ở các vùng xôi đậu vào thời VNCH.
Sau thời gian hoạt động quấy rối liều lỉnh ở Hố Nai, bọn CS bắt đầu tập trung lực lượng để truy đuổi đơn vị chúng tôi cũng như các tổ chức kháng chiến đơn độc khác, do đó đ/vị bắt đầu triệt thoái về hướng Gia kiệm bằng cách vượt qua Trãng Bom, Bàu Hàm, Bàu Cá…, lúc này vào mùa mưa nên cuộc sống trong rừng rất là cực khỗ, nhiều khi băng qua những đầm lầy, nước ngập ngang cổ khiến phải lần dò từng bước theo người đi trước, chỉ ngừng lại nghỉ mệt đôi chút và lần gở các con vắt no máu bám ở cổ chân, bụng, rốn hay nách…(đây là kẻ thù số 2 sau VC!) rồi lại di chuyển tiếp kể cả ban đêm để tránh sự phát giác của CS và hơn tuần lễ, chúng tôi đã đến Gia Kiệm.
Đóng quân trong 1 bìa rừng liền những rẫy chuối trùng trùng điệp điệp, đơn vị đã móc nối lại được với cảm tình viên ở Gia Kiệm và l/l được với Trung Ương là Tướng Ng.châu Á dưới miền Tây?(theo lời l.m. Hiệu); trong thời gian này chúng tôi nghỉ ngơi phục hồi sức khỏe để chuẫn bị cho thời gian chiến đấu cam khổ lâu dài trước mắt khoảng được tuần lễ thì bắt đầu nghe loa phóng thanh của VC kêu gọi dân chúng không được mặc “đồ lính ngụy” khi đi vào rừng cũng như ra lịnh giới nghiêm vào ban đêm, như vậy chúng đã bắt đầu phát giác ra chúng tôi?
Thế là đơn vị quyết định phải ra tay trước chúng; và ngày N đã đến, vào đêm Rằm Trung Thu 75, chúng tôi lặng lẽ xuất quân hướng về xã Gia Kiệm theo sự dẫn đường của các dân địa phương( trong đó có 1 Phụ nữ gan dạ, sau đó bà đã bị VC bắt tra tấn dã man, do chịu không nổi nên bà đã dẩn chúng vào rừng bắt được một l/l viên tên Mai xuân Bìnhlà th/uý Th/giáp đang nằm chờ chúng tôi trở lại Gia Kiệm để đưa đ/vị rút sâu vào trong theo sự chỉ thị từ bên ngoài. (Tôi đã gặp anh này trong tù ở LongGiao và hai chúng tôi lại bất ngờ gặp nhau trên cùng chuyến xe lam ở chợ Kẻ sặt, Hố nai trong ngày tôi được thã ra ở Suối Máu, còn anh ta thì từ Gia Rai tha về). Trời chưa sập tối, đ/vị men theo bìa rừng tiến vào rừng chuối từng người một, yên lặng và hồi hộp cho cuộc đột kích sắp tới…
Qua khỏi các rừng chuối thì trời cũng đã tối, mới hơn 9h, ai nấy phân tán vào khu rừng cà phê nghĩ mệt chờ tới giờ G. Ngồi núp dưới các tàn cây cà phê rậm rạp, đêm trăng rằm thật là sáng và đẹp (lúc bấy giờ tôi tự nghỉ là có quá nguy hiểm khi đột kích vào thời điểm sáng trăng?), thỉnh thoảng nghe tiếng trống múa lân Trung Thu theo con gió từ xa vọng lại làm cho tôi thật là nhớ nhà và các anh chị em tôi quá đi thôi, nhưng tiếng loa phóng thanh vang lên” kể từ hôm nay ch/qy. cấm dân chúng tuyệt đối vào rừng vì đã có “tàn quân” xuất hiện đã làm cho tôi đối diện thực tế sống còn với kẻ thù trong đêm nay.
Giờ G đã đến, lịnh xuất kích truyền tới từng người, chúng tôi chia làm 4 toán tiến theo 3 hướng về trụ sở UBND xã Gia Kiệm là mục tiêu. Tôi được phân theo toán chỉ huy để bảo vệ L/mục, trên đường di chuyển, chó sủa thật nhiều và dân chúng có người hé cữa ra nhìn thấy rồi im lặng tắt đèn làm tăng thêm sự căng thẳng. Khi sắp tới mục tiêu đột kích, tôi lại được (hay là bị???) giao nhiệm vụ mang lá cờ VNCH để cắm ở trụ sở UB xã (vì biết tôi là dân VÕBỊ nên vị chỉ huy nói tôi phải là người cắm cờ) “tần số rrun…lại tăng thêm trong tôi”. Bậm gan cầm cây cờ mà cũng teo lắm, nhưng sau khi cùng quân ta reo hò “Tiểu Đoàn Quyết Thắng xung phong” và nổ súng tấn công vang dội giữa đêm thanh vắng, mọi người hừng chí trong khói súng tiến công đồng loạt làm cho bọn VC trong U.B. bỏ chạy trốn như lũ chuột hèn nhát mất tiêu mà không dám bắn trả lại một phát súng!!!
Men say chiến thắng giúp cho anh em manh dạn xông thẳng vào trụ sở U.B.lục soát; còn tôi phải hoàn thành nhiệm vụ “cắm cờ VNCH” trước hết rồi mới cùng quân ta lục soát cũng như tịch thu chiến lợi phẫm, liếc nhìn lá cờ tung bay trong gió đêm tôi thấy vui vui trong lòng và nghỉ rằng tụi VC chắc sẽ rất tức tối khi thấy cờ VNCH vẫn còn ngạo nghể tung bay trước mặt chúng. Việc đột kích này thành công hơn dự đoán, 3 tên VC bị bắn chết tại chỗ, còn bên ta thì mọi người an toàn. Sau khi hoàn tất lục soát, chúng tôi mang theo tất cã những gì có thể mang được như súng đạn và nhất là gạo(nguyên kho gạo đầy ắp và tiền bạc chúng đã thu gom lại đễ chuẫn bị đỗi tiền cũng như súng đạn chúng đã tịch thu cũa quân ta trước đó).
Vượt qua QL20, đ/vị băng qua xã Gia Kiệm an toàn, sau khi qua Túc Trưng chúng tôi hướng về LaNgà, dọc theo lộ trình đôi khi băng qua những vùng ẫm thấp, thì gặp “kẻ thù số 2 “lúc nhúc từ dưới đất cho tới trên cành cây ai nấy ít nhiều đều đổ máu dù cho có bịt kín thân thể và đi nhanh cánh nào đi nữa, thật là đáng sợ!!! Đến bờ sông LaNgà thì ra nơi đây từng là mật khu an toàn của chúng trước đây, chúng cất nhà dọc theo 2 bờ sông thật là nhiều và lợp lá dầu còn rất mới, trên đường di chuyển tôi thấy rất nhiều hố bom cách khoảng nhau chứng tỏ B52 cũng đã chiếu cố nơi này.
Chúng tôi tạm thời đóng quân ở mật khu này khoảng hơn tháng, vì có lẻ VC ở đây quá lâu nên số 2 cũng phải trốn chạy số 1, nhờ thế anh em đỏ phải bị mất máu vì vắt. Sau đó đ/vị cử người trở lại GiaKiệm liên lạc và tổ chức thành lập “Phong trào Phục quốc VN”, đ/vị lúc này đã có cương lĩnh, cờ hiệu với quân phục màu nâu, một số người đã được Mặt trận thăng cấp tưởng thưởng và tôi vẫn còn nhớ mãi bài ca “VIỆT NAM MINH CHÂU TRỜI ĐÔNG” mà tổ chức đã chọn nó làm QUỐC CA. Dần dà theo ngày tháng, gạo bắt đầu cạn, măng rừng cũng không còn, muối cũng tiêu mà chẳng thấy thêm tin gì mới đưa vào, “đói thì đầu gối phải bò”, thế là bắt đầu tìm đường ra các rẫy của dân gần đó để xin khoai, xin bắp hay chuối về ăn qua ngày, ăn vụng riết thì cũng có người ghét. Thế là VC bắt đầu tung quân vào lùng sục
Vào một sáng sớm chủ nhật, (trước đó vào mỗi sáng chủ nhật ngài đều làm lễ cho mọi người) sau khi L/m Hiệu làm lễ và ban phép lành cho anh em chiến sỉ, đ/v bắt đầu băng rừng hướng trở về GiaKiệm theo tin mới đưa vào. Toán của tôi đi đầu mở đường, đi được hơn 1 giờ thì có lịnh dừng quân nghỉ mệt (lúc này anh em vì đói nên rất xuống sức), tôi cố thuyết phục toán mình ráng băng qua con suối trước mặt rồi hãy nghỉ cho nó an toàn, khi vừa băng qua suối tôi đang bỏ balô súng đạn ra để tìm giết “kẻ thù số 2” thì nghe súng nổ vang phía bên kia suối là nơi mà các toán đi sau đang nghỉ mệt, quay nhìn lại tôi thấy một vài người chạy thoát qua phía chúng tôi cho hay VC đã tấn công bất ngờ vào nơi anh em đang nghỉ mệt làm tử thương một số không rõ, một số người chạy ngược về phía sau thì mất l/l luôn. Tập hợp số còn lại hơn 30 người, chúng tôi phải cắt rừng mà đi về hướng đã định trước
Lúc này anh em rất căng thẳng về việc vừa xảy ra nên rất chú tâm vừa đi vừa nghe ngóng quan sát xung quanh cũng như giữ im lặng tuyệt đối, tôi còn nhớ lúc đó trời nắng rất gắt, mọi người mệt nhoài nhưng vẫn cố gắng lòn lách qua cây, qua bụi mà đi cho thật nhanh ra khỏi khu vực trên càng xa càng tốt. Mãi cho lúc trời xẫm tối và biết chắc VC đã mất dấu chúng tôi, đoàn quân mới tạm dừng quân bố trí canh gác để nghỉ ngơi. Ăn uống qua loa và bớt mệt, mọi người khoác ba lô súng đạn lên đường về nơi quân ta đang chờ ở Gia Kiệm. Đơn vị cố tránh chạm súng tối đa vì biết VC đang bủa vây khắp vùng để tiêu diệt, với ít tay súng còn lại cộng với sự mệt mõi đói khát làm cho mọi người càng im lặng. Bấy giờ, tôi thấy nét mặt của ngài l/mục rất lo lắng nhưng vẫn cố gắng khuyến khích mọi người vững bước tiếp tục cuộc hành trình cam go nguy hiểm này.
Trưa ngày hôm sau, khi đoàn quân tới một vạt rừng thưa thì lại chạm súng, quơ vội vài phát súng trả đũa, biết ở lại cầm cự thì chúng sẽ kéo tới đông thêm nên chúng tôi vừa bắn trả vừa rút lui từ từ và 1,2,3, dzọt thiệt là nhanh. Chạy đi mới hay mình đang ở giữa rừng tre gai, nhủ thầm trong đầu là hết đường rồi nhưng chân vẫn không dừng, chạy một chốc là đụng suối nhảy xuống lội qua bờ bên kia leo lên chạy lòn dưới các lùm tre gai chằng chịt như sóc cho tới khi xa ngược hướng súng bắn theo của chúng thì anh em dừng lại kiểm điểm quân số, may mắn quá, chỉ có một người bị thương nhẹ ở đầu gối. Nghĩ lại lúc đó sao mà hay quá vì bình thường gặp tre gai là mở đường đi mệt muốn chết, mà khi gặp nguy biến thì chạy tỉnh queo qua rừng tre gai đó mà không bị một vết xước, chắc có ông bà độ mạng…
Qua hai ngày lội rừng không nghỉ vì muốn đi cho nhanh về điểm hẹn, sau khi băng suốt đêm qua các cánh rừng khoai mì cao hơn dầu người (ai đâu mà trồng quá trời nhiều?), gần sáng thì ai nầy đều đuối sức cho nên khi thoáng thấy các lùm cây trước mặt cứ nghỉ đã tới bìa rừng, thế là tạm dừng nghỉ mệt cái đã cho khõe rồi đi tiếp.
Buông mình xuống là ai nấy ngủ thiếp đi liền, đến khi giật mình nghe có tiếng người lao xao, tôi chợt thấy vài bóng người lách chạy đi mới biết mình bị lộ rồi, có lẻ dân thân cộng thấy nên chạy đi báo cho tụi VC rồi. Kêu gọi anh em thức dậy để di chuyển cho nhanh thì hởi ôi thấy đêm qua cả bọn chui vô vườn cà phê ngũ chớ đâu phải là rừng chi mô!!! Dzọt trở ngược ra thì đụng ruộng lúa chín vàng thì làm sao mà đi, nhìn về bên phải thoáng thấy rừng cây bèn rẽ qua đó thì ra là rừng cao su, nhưng cũng phãi tới vì hết đường rồi. Sau khi vượt qua con suối thật sâu, toán của tôi phãi tạm núp trong các lùm tranh ven suối chờ đêm xuống tìm cách đi tiếp vì trước mặt là các lô cao su ngay hàng thẳng lối. Số đi sau thì núp dưới các lùm cây rậm rạp dọc theo lòng suối.
Nắng lên cao đỉnh đầu, nằm ngữa nhìn trời mà đầu óc nhớ tới BaMá và anh em, nhớ thật là nhớ, không gian thật im lặng như chờ đợi một cái gì đó thật khó hiểu sắp tới. Đang thiếp đi thì lại bị đánh thức bởi có tiếng nói từ bên kia suối vọng lại, vạch lá tranh nhìn xuống thì thấy các tên du kích trong bộ đồ màu xanh dương đang đứng ở bờ bên kia chỉ chỏ xuống suối có vẻ như họ đã thấy dấu chúng tôi rồi, mấy thằng VC đang trong tầm ngắm mà mình không dám hạ vì sợ bị lộ, lòng ai nấy đều mong cho chúng bỏ đi cho rồi, nhưng súng đã nổ rền vang từ phía chúng, anh em nào núp dưới suối làm lộ rồi nên VC cứ thế mà thẳng tay tàn sát
Nóng ruột nhìn mà không giúp được, cả bọn nhắc nhau giử bình tỉnh và kiên nhẩn chờ cơ hội mà rút vì cho tới lúc này bọn nó chưa phát hiện ra nhóm chúng tôi nằm trên này, hơn nữa tiếng xe và người từ ngoài vườn cao su nghe càng gần, như vậy chúng đã đổ quân xuống 2 mặt để tấn công. Thế là cùng đường, nghe tiếng súng ngày càng gần vế phía mình. tôi ép mình rạp thật sát xuống cỏ để tránh được miểng đạn tối đa và sự phát hiện, cứ sau từng đợt bắn càn, chúng dừng lại lục soát và bắt loa “HÀNG SỐNG CHỐNG CHẾT” vang trời cũng như tiếng tra hỏi những ai bị bắt nghe kế bên tai nhưng tôi chỉ nghe tiếng trả lời “không biết” hay “không thấy” của anh em, thật đáng khen!. Thủ tục này được lập đi lập lại vài lần thì hướng đạn nổ càng gần về phía mình, cố trân mình chịu đựng dưới làn đạn thù, tôi tự nhủ ráng chịu lên với hy vọng mong manh là sẽ vượt qua được để đi tiếp chớ không hàng.
Cuối cùng sau khi nghe chúng bắt được viên th/tá chỉ huy tên Nguyễn bá Đề và 2 người bạn thân cận trong nhóm, vẫn nghe những câu đối đáp gan dạ của người bại trận là “không biết”, chúng điên tiết bắn dồn dập về phía tôi và l/m Hiệu ẩn nấp, đạn nổ ngày càng sát bên khiến đất cát phủ đầy người nhưng may mắn là tôi và l/m không hề hấn, cả 2 chúng tôi đành phải dơ tay cho chúng trói vì tôi nghỉ lúc đó là các bạn đả bị bắt hết, nếu còn mình tôi trốn thoát được mà không biết địa thế thì cũng sớm muộn chúng sẻ giết được, thôi thì chịu chung số phận với mọi người với hy vọng biết đâu có ngày mai. Mặc dù đứng dậy hàng với hai bàn tay không, chúng vẩn sợ nên chĩa mủi súng sát trán tôi còn 2 tên khác đè ra trói quặt hai tay ra sau vòng lên cổ họng như con heo chờ chọc tiết, thế là chấm dứt.
Sau đó, chúng thảy ai còn sống lên các chiếc GMC, nhìn quanh trên xe tôi đếm được 12, 3 người đã chết, 1 anh tên Quang (cùng nhóm)đang hấp hối vì đạn trúng ngay giữa ngực, thấy anh ta sắp chết l/m Hiệu kêu anh em trên xe đọc kinh cầu nguyện cho anh ấy, hơn phút sau thì a.Quang tắt thở. Khi chúng chở mọi người về 1 đổn của chúng, còn các người chết thì chúng chở đi đâu không rõ, thương thay cho các anh hùng vô danh, chết cho lý tưởng tự do một cách thầm lặng không ai tiễn đưa, không một nấm mồ, xin hãy trân trọng dành một phút mặc niệm cho các sự hy sinh cao cả này!
Thế là từ đây ngục tù chờ đón chúng tôi trước mặt, đến hơn 7h tối, chúng chở anh em bị bắt về trại của Thị đội tỉnh Long Khánh để tra tấn và xét hỏi từng người ai đã bắn chết 3 tên VC trong đêm đột kích UBND xã GiaKiệm; khi chúng lôi tôi ra ngoài thì thấy một đàn quỷ đỏ vây quanh tên chỉ huy ngồi ở chiếc bàn ngoài sân, sau khi tôi trã lời lý lịch bãn thân, thì 1 tên VC lùn tịt khoãng ngoài 40 (nhớ mãi đến chết!!!) tiến tới hỏi “mày có biết ai bắn chết 3 người của CM?”, tôi nói:” tôi không biết.”; nó liền hăm dọa: ” nếu mày không khai thì tao đem cha mẹ mày ra bắn cùng với mày để đền tội cho 3 người kia”.
Nhưng nó lầm, bản tánh tôi xưa nay sẽ nổi xung lên và đánh ngay bất kỳ ai đem cha mẹ tôi ra mà chửi, thế mà ở đây nó lại đòi lôi cha mẹ tôi ra bắn, cơn nóng giận bùng nổ ngay lập tức, tôi sẵn giọng đốp chát với thằng quỷ lùn: ” Tao làm tao chịu, Ba Má tao có tội gì mà mày đòi đem ra bắn?”, hắn nổi xung thiên nhãy tới đạp tôi ngã nhào ra đất tiếp tục đánh tôi ngất ngư bằng những bá súng của chúng.
Sáng hôm sau, chúng đưa về Biên Hòa nhốt cả bọn trong nhà tối, ngoài ô cửa nhỏ lúc nào cũng thấy 1 thằng ôm súng canh chừng, suốt ngày đêm hai tay bị trói quặt cộng dây thòng lọng ngang cổ rất ư là khó chịu, chúng chỉ mở cữa vào mỗi sáng đễ đi vệ sinh cũng như mỡ trói khi chúng đem cơm vào, tôi còn nhớ có một lần thật là may cho tôi là như sau: vì nhốt lâu ngày nên chúng chỉ trói chặt 1 tay, còn đầu kia thắt thòng lọng cho chúng đở mất công buộc, biết dễ mở trói theo cách này nên vài đêm sau tôi tự lòn tay để mở trói 1 tay ra xong cuộn tròn tấm chiếu lại ngũ ngon lành vì biết chúng không vào sau buổi cơm chiều, mãi cho đến 1 đêm linh tính tự nhiên nghĩ rằng: “thôi trói tay lại để nó mà vô thì chết”, vừa tự đút tay vô lại thì cánh cữa ầm bật mở bất ngờ, chúng xông vào kiểm soát các dây trói từng người, thật là hú vía.
Hơn tháng trời trong bóng tối ngục tù thì bọn CA dưới Saigòn lên làm giấy tờ gì đó, lợi dụng cơ hội dẩn giãi chúng tôi lên thẩm vấn, bọn vệ binh khốn nạn dọng bá súng vào lưng theo từng bước chân đi. Lúc này thì bọn gác ngục biết rõ lý lịch, nên khi tên chuẫn úy phụ trách biết tôi là SVSQ trường VõBị, tôi nghe chúng xầm xì chĩ chõ tôi, liền sau đó hắn
Vài hôm sau, chúng lại chuyển tất cả người còn lại đi lên trại tù binh GK3 ở Xuân Lộc, trước đó chúng đã mang cha Hiệu và th/tá Đề ra xử bắn cũng như mang một số sĩ quan đi biệt tích. Đến trại này được đón chào bằng tên thượng úy hắc ám, khuôn mặt hắn lạnh như tiền không bao giờ nở nụ cười. Hắn đưa chúng tôi vào căn phòng( trại này có 2 dãy nhà của khu gia binh củ, đã có hơn 100 sỉ quan QLVNCH bị bắt khắp nơi trước 30/4 đưa về ), sau khi phát cho mỗi người một tấm vãi đắp+mùng xong, ra lịnh ngồi xuống và không bao giờ được đứng lên nhìn ra ngoài, tên vệ binh mang tới 1 đống dây lòi tói sắt để xiềng 2 chân của mỗi người và dính chùm cả đám.
Mỗi sáng chúng tới mở xiềng ra đi vệ sinh xong về là khóa xiềng lại ngay, một tuần được ra giếng 5 phút dội nước cho mát, còn cơm thì anh em nhà bếp mang vào với khẩu phần rất là ít, cuộc sống vô cùng thê thảm nhưng trời cũng thương nên không ai bịnh tật gì nguy tới tánh mạng. Một hôm chúng lùa thêm vào trại một số quân nhân ở địa phương nhân cuộc bầu cử QH của chúng sắp tới, trong số người này tôi nhận ra n/tr. Lê văn Quốc F28, 2 anh em người trong kẻ ngoài nhưng cùng số phận chỉ biết nhìn nhau ứa lệ, N/tr. đã nhanh trí xung phong nấu bếp vì chỉ có nhà bếp mới được phép ra vào phòng biệt giam của chúng tôi mang cơm nước mà thôi nếu ai bị chúng thấy liên hệ sẽ bị biệt giam nên mọi người ở ngoài chỉ biết ngó nhìn mà thôi.
Nhờ nấu cơm, nên mỗi ngày N/tr. Quốc mang cơm vào chuyện trò an ũi dăm câu cũng như vét thêm cơm cặn dưới đáy chão tiếp tế, mới hay tình Võ Bị anh em thương yêu gắn bó biết dường nào. Trãi dài cuộc sống tù tội khắc nghiệt trên tole (nóc nhà) dưới cũng là tole (lót lưng bằng các tấm tole còn nguyên sóng) với 2 cổ chân luôn bị xiềng khóa lại làm chai mất cả cảm giác suốt hơn năm trời, chúng đưa mình tôi lên trại Long Giao lao động khổ sai.
Ngồi trên chiếc Molotova cùng với các tù sỉ quan, chúng vẩn chưa buông tha tôi giây phút nào là đè tôi ra để trói quặt hai tay ra sau tiếp tục, xuống xe tập hợp, lần đầu tiên được đứng ngoài trời hít thở sau thời gian dài bị biệt giam, đảo mắt nhìn quanh thấy đông ơi là đông các tù sỉ quan bị chuyển về từ khắp nơi, mọi người nhìn tôi một cách tò mò vì chỉ có mình tôi mặc bộ đồ tù sọc đỏ nhuộm đen với 2 tay bị trói thúc ké ra sau cộng thêm khuôn mặt non choẹt tái xanh.
Phãi chịu thêm 1 đêm ngũ trần với hai tay còn trói, tôi lại gặp 3 sỉ quan củng bị bắt trong rừng như mình ở chung phòng, đó là tr/uý Thăng k2/CTCT, th/uý Bình Th/giáp như đã nói ở trên và th/uý Hạnh SĐ5 là 1 đơn vị nhỏ cấp đ/đ tiếp tục rút vào rừng chống cộng suốt sau ngày 30/4 cho đến khi bị chúng đánh tan rã. Sáng hôm sau, bọn quãn giáo mở trói và phân bổ vào ở chung với các sỉ quan đi trình diện ở Hố Nai, tôi nhớ có anh th/uý tên Công người Bắc Hố nai phát biểu trong buổi họp kiểm điểm hàng tuần với quản giáo chủ trì: khi anh ở trại cũ, quản giáo có tuyên bố với những ai chuyển tới trại Long Giao lao động là những thành phần tốt, tiến bộ sắp được về. Thế mà ở đây trại lại để anh Sơn (tôi)là thành phần xấu phản động ở chung tổ… giờ này nhớ lại tôi không hiểu tại sao anh chàng ngu si đần độn này lại là sỉ quan của QLVNCH.
Ở Long Giao, tôi lại có dịp gặp gỡ các đàn anh VB thật nhiều, k.27 có N.cao SángF27 tuy khác trại nhưng khi có dịp n/tr Sáng cũng mang quà , $ qua giúp, K26 có Ng.tấn Mười, Vũ thế Môn, K25 có Ng.Hàm, Ng thế Hùng, Trương Ẩn, k23 có N/tr Trí….đặc biệt có Tr/uý Luận phòng CTCT của trường thường hay mỗi chiều sau giờ cơm chiều xong thường hay xuống tìm tôi trò chuyện thăm hỏi, những tình cảm mà các đàn anh đã mang đến cho tôi trong tù thật là trân trọng đáng quí biết bao
Ngoài ra còn có các đàn anh khác tuy không cùng trường nhưng vẫn đùm bọc giúp đở tôi thật nhiều như anh em ruột thịt như Tr/uý Đỗ kiến Hưng, Trịnh Hoành Khoát…, thật là quí cho tình người trong cuộc sống tù đày. Trãi qua 2 năm lao động nặng nhọc ở đây, tôi lại bị chuyển về Suối Máu, đầu tiên ở chung nhà có 3 n/tr. k.19, sau đó được biết thêm nhiều n/tr. khác , nhỏ nhất có Đ.v.Quang, Vũ đ. Thức K.29 cho đến n/tr.Lê bá Độ K.10, n/tr.Lành k.18 lại thêm một lần nữa tôi được sống trong tình VB anh em thân thương.
Trong thời gian ở đây, không có đi lao động nhiều như trước nên cũng đở cực thân. Khi phong trào phục quốc ở bên ngoài do L/m Vàng chủ xướng phát động, trong trại cũng đã có tổ chức đưa vào để gây dựng thêm và lúc đó n/tr. Quyến k.24, n/tr. Thuận k.24, n/tr. Quang k.29 và tôi cùng tham gia phong trào đó nhưng sau đó vì CS đã dẹp tan ở bên ngoài nên trong tù cũng phải giải tán theo. Sau đó, vào tháng 3/80 tôi lại bị đưa lên lao động trên Bình Long cho tới tháng 12/80 mới được chúng thả về.
Cầm tờ giấy ra trại về tưởng đâu đã bắt đầu cuộc sống yên thân làm ăn, nhưng khi trình diện địa phương bọn CA đã không chấp nhận cho tôi đăng ký ở vì trong giấy ghi tội danh” Sau Giải Phóng theo tàn quân”, bọn chúng lần nữa dồn tôi vào đường cùng.
Phải tìm mọi cách mà sống, tôi lần nữa lại tìm đến 1 tổ chức Phục Quốc khác nhưng sau khi tìm được l/l rỏ ràng tôi đã không theo các anh em đang hoạt động trong thành phố nữa vì cãm thấy quá nguy hiểm cho mình nếu chẳng may sa cơ lần thứ hai. Bỏ th/phố, lên ẩn thân trong trại cưa trên Hốc Môn được 2 năm thì trại cưa đóng cửa, trôi dạt theo các trại mộc kiếm sống qua ngày với cuộc sống mờ mịt không lối thoát. Nhưng ở hiền thì gặp lành, đến 95 tôi cũng thoát ra khỏi VN một cách đàng hoàng theo diện HO 42 .