ĐỜI LÍNH (Quan Dương)

Facebooktwitterredditpinterestlinkedinmail

 

May be an image of one or more people and people standing

Quan Dương ( trái) và Lưu Thế Bình (phải) trong những tháng đầu làm tân bình ở quân trường Quang Trung tháng 11/69 .

Hai tên ốm nhách mặt mày còn non choẹt giống đồ hỉ mũi chưa sạch . Ba lô mang sau lưng thấy nhẹ sình nhưng thật ra rất nặng bởi vì trong đó có một cấp số đạn M16 là 480 viên phải mang theo, một cái poncho dùng để làm áo mưa, làm phao mỗi khi bơi qua sông, một cái võng và một cái mền dù dùng để quấn khi đêm xuống . Ước lượng ba lô trên lưng nặng từ 20 kg. Lội bộ chừng vài ba cây số thì không sao nhưng sau này ra đơn vị có nhiều khi phải lội suốt ngày trên cả chục cây số với chiếc ba lô như vầy nhiều khi hai chân có cảm tưởng muốn lìa khỏi thân thể luôn
Cũng giống như hoàn cảnh của những người lính sau 30/04/75 khi miền Nam của nước Việt Nam Cộng Hoà bị đoạt chiếm bởi cuộc xâm lăng của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà phía bắc, hai đứa bị đi ở tù ở lứa tuổi 25 . Hai mươi lăm tuổi đó là lứa tuổi thanh xuân đẹp nhất của đời người . Hai đứa chúng tôi phải trả giá cho cái tội đã cầm súng bảo vệ nền tự do cho tổ quốc của mình . Điều an ủi cuối đời là cả hai đều tị nạn chính trị và được định cư tại Mỹ . Dù khác tiểu bang với nhau nhưng so với bạn bè chiến hữu còn kẹt lại VN chúng tôi còn may mắn hơn rất nhiều. Bộ quân phục mà một thời tuổi trê được mặc nó trên người đó là một vinh dự dù lịch sử đã đem phần thắng giao cho kẻ ác
Tuổi trẻ trong đời lính chúng tôi gian khổ và lúc nào cũng luôn kề cận cái chết nhưng chưa bao giờ suy tính thiệt hơn . Tuy gian khổ và mạng sống luôn là bất chợt có thể hy sinh bất cứ lúc nào nhưng về già nhiều khi lại rất nhớ những ngày tháng lặn lội trong rừng như thế . Nhớ những ngày ngủ võng trùm poncho ven con suối hay bụi bờ . Nhớ những lần bạn bè đồng đội cùng chuyền nhau hút chung điếu thuốc . Nhớ mỗi lần khi ra khỏi đám tranh cao phủ che đầu thế nào cũng ngước nhìn lên bầu trời có những đám mây đang bay về thành phố phía dưới . Nhớ góc rừng sâu có tiếng con man kêu lạc bạn, có tiếng con chim trốn trong những tàng cây che kín . Nhớ để mà nhớ, để mà ước gì thời gian quay ngược lại
Buổi sáng khi nắng lùa qua khe cửa
Hôn lén lên làn môi thơm mùi con gái
Em hãy còn ngái ngủ ngây thơ
Chính là lúc anh vừa thức dậy
chấm trên bản đồ đường tiến chiếm mục tiêu
Buổi trưa nắng ru tình trên phiến lá
Mây lang thang theo ngọn gió tha phương
Anh ngước nhìn mây trời màu tím dã
Thấy thương mình đang mài miệt biên cương
Mỗi buổi tối em bình yên giấc ngủ
Má em hồng ôm mộng nở hoa duyên
Chính là lúc anh đang ngồi bên suối
Nghe lá rừng rụng nặng giọt sương đêm
Đời của lính một ngày như thế đó
Nếu mai này dù anh phải hy sinh
Chẳng ai nhớ lính đã từng hiện hữu
như hạt sương nằm ngủ cạnh bờ sông
Như hạt sương âm thầm trên bãi cỏ
Chờ mặt trời lên rồi lặng lẽ tan đi
Không kịp nói với em lời từ biệt
Bởi muôn đời súng đạn vẫn vô tri
Quan Dương