QUẢ BÁO (Đỗ Trường)

Facebooktwitterredditpinterestlinkedinmail

Image may contain: sky, cloud, twilight, outdoor and nature

(Truyện ngắn rút trong tập KBGTS của Đỗ Trường)

Nhát dao chém ngang cổ hắn. Một dòng máu phụt ra như cổ gà bị cắt tiết, phun đầy vào những tờ giấy viết loằng ngoằng quảng cáo, dịch vụ trong ký túc xá, loang lổ thật khủng khiếp. Bước chân trốn chạy của những sát thủ ình ịch. Tiếng xe rồ đi man dại. Hắn lảo đảo cố bước tiếp lên bậc thang. Hai tay cào, víu vào tường như muốn hét lên cầu cứu, nhưng không thành tiếng. Hắn đổ xuống như một khúc chuối, lăn tới chân cuối cùng cầu thang. Để lại những vết máu tím ngắt, đen ngòm như cuộc đời ngắn ngủi của hắn đã đi qua.
Hắn đã tắt thở thực sự. Người bảo vệ cư xá hối hả gọi điện cho cảnh sát, cứu thương. Hai tay ông run rẩy, nói không thành lời. Chỉ mươi, mười lăm phút sau, xe cảnh sát kéo còi, xe thùng, cùng đàn chó nghiệp vụ v.v…kéo đến, làm náo động cả cái thành phố này. Cảnh sát khám trong người tử thi thấy có rất nhiều hộ chiếu với những tên tuổi khác nhau.
Vậy kẻ chết là ai? …
Người cảnh sát lật đi lật lại những cuốn hộ chiếu, đem so với gương mặt kẻ chết . Những câu hỏi đặt ra, tại sao hắn lại bị những người đồng hương của mình chém chết ngay ban ngày, và ở nơi tập thể đông người đến như vây?..
Hắn sinh ra và lớn lên trong một gia đình có quyền thế. Bố hắn là một lãnh đạo đầu tỉnh. Ông đã từng khét tiếng là xạ thủ rồi đến sát thủ ngày ông còn là anh lính quèn. Ông đã được đảng, nhà nước nhiều lần phong huân huy chương, danh hiệu Dũng sĩ diệt Mỹ. Sau năm 1975, ông được giải ngũ về địa phương, rồi leo lên cái chức cao nhất nhì tỉnh này. Hắn đã được chiều chuộng từ thuở bé. Lớn lên lại ngang tàng hơn, ra đường ai cũng phải nể sợ hắn. Cũng nhờ cái uy thế của bố, mà hắn được vào thẳng trường trung học của thị xã, dù chưa tốt nghiệp cấp hai trường làng. Đang học dở dang, hắn bị nhà trường đuổi, vì can tội đánh thầy giáo trong giờ học. Sợ mất mặt, và đề phòng những việc tầy đình tiếp theo, ảnh hưởng đến điạ vị của mình, ông bố vội gửi hắn vào đội quân xuất khẩu lao động.
Sang nước bạn, hắn nghĩ sẽ được tự do, càn quấy. Song hắn đã lầm. Bởi, ở đây không có chỗ dựa, nên hắn chẳng được ai kính nể, nuông chiều như những ngày còn ở quê. Do vậy, hắn cảm thấy hẫng hụt, uất ức, hận thù tất cả mọi người xung quanh. Từ đó, hắn đã nung nấu một ý nghĩ, phải tạo dựng cho mình là một đàn anh chị trong cái cộng đồng người Việt này. Và quả thật, mấy năm sau hắn đã làm đuợc. Một bang hội cướp giật, bảo kê do hắn cầm đầu, dọc các thành phố, làng xã vùng phía Đông Bắc, không ai là không biết tiếng, và đều run sợ trước hắn. Khi hắn đến, mọi người đều phải nộp tiền theo yêu cầu. Các cửa hàng cửa hiệu của những người cùng mang giống nòi, đều phải nộp tiền cho hắn. Nếu có chút phản kháng, chắc chắn không sớm thì muộn cũng sẽ bị chém chết, hoặc chặt tay chân cảnh cáo. Nhẹ nhất cũng bị trận đòn bê sê lết ở trong rừng rậm nào đó. Và có lẽ, sợ nhất là những người lao động sắp sửa về phép, nếu như hắn hoặc đàn em biết được. Ôi thôi, số tiền dành dụm bao năm bán sức lao động sẽ đi tong.
Hắn tung hoành như đấng sinh thành đang cỡi trên đầu những người dân khốn khổ ở quê. Trong cái cộng đồng bé nhỏ này, hắn đã đặt ra luật lệ riêng, buộc mọi người phải tuân thủ. Nhiều lúc hứng trí, hắn tự so sánh mình với bố ở quê không biết ai hơn ai? Sau những phi vụ trấn lột, sau những chiến công huy hoàng ấy của hắn, người ta cũng tìm thấy trong hành trang còn lại là những bức thư tin tưởng vào tài năng của người cha đối với hắn.
Chắc chắn trong cái cộng đồng người Việt này, không ai trong người có đến hai, ba cuốn hộ chiếu, với những tên tuổi khác nhau, đều được sở ngoại kiều cấp giấy phép tạm trú hoặc thường trú. Song hắn có. Và cũng chỉ có hắn mới làm được điều đó. Qủa thật, nói hắn là kẻ thần thông cũng chẳng sai. Hắn ở đâu chẳng ai rõ, hiện đang dùng cuốn hộ chiếu nào? Mang tên gì cũng chẳng ai hay. Và chẳng ai nhớ rõ, hắn đã trấn lột bao lần và chém giết bao người. Mọi người chỉ biết rằng, hắn là một đại ca lớn ở vùng phía đông bắc nước Đức này. Cứ thấy túi người khác có tiền là hắn đến rất đúng lúc, rồi ra đi bất tử.
Nếu có câu hỏi, với tất cả những người Việt rằng, có sợ bọn đầu trọc, bọn khủng bố người nước ngoài không? Có lẽ họ trả lời rằng không sợ bằng băng nhóm của y.
Vậy đấy, hắn sống như một đấng anh hùng. Mọi người đi làm, hoặc đi chợ buôn bán, gom nhặt, ki cóp từng xu từng hào, còn hắn đi xe đẹp, để đi hái ra hàng ngàn, hàng chục ngàn từ túi những người cặm cụi, chắt bóp trong lao động.
Và thực sự cái gì đến sẽ đến, như các cụ thường nói: “Kẻ gieo gió ắt gặt bão, con giun xéo lắm phải quằn“. Đó là sự kết thúc, hắn đã phải trả bằng mạng sống của mình. Nhát dao của sự phẫn uất đã chém vào cổ hắn, phải chăng cũng là nhát dao mà y đã tự chém vào chính mình. Cái chết đó như một cơn lốc mạnh làm chông chênh chiếc ghế của cha hắn và cũng là hồi chuông báo tử ngày cận kề của kẻ đang sống trên đầu trên cổ của những người dân lương thiện.

Leipzig mùa hè 1994
Đỗ Trường