Tuổi thơ như trang giấy trắng, những gì được viết lên lưu giữ mãi, khó quên. Ngày còn bé, mẹ tôi thường kể cho nghe những truyện trong “Tâm hồn cao thượng” (Les grands coeurs) của Edmond De Amicis, hoặc nhà văn người Đan Mạch Hans Christian Andersen với “Cô gái băng tuyết” (The ice maiden). Tôi không thể quên truyện cậu bé Rudy, tuy không có bạn cùng tuổi, nhưng vô cùng hạnh phúc sống bên ông nội nơi thảo nguyên, núi đồi hiền hoà Thuỵ sĩ…
Ngoài niềm vui được nghe ông kể chuyện cổ tích về quê hương Meiringen, Rudy còn có thêm nhiều bạn khác, đó là những bầy dê trang trại và gia súc trong nhà như chú chó Ajola và mèo con Tomcat. Chơi với chúng mỗi ngày, Rudy hiểu được ngôn ngữ của những bạn mới. Một hôm, Tomcat tìm cách leo lên mái nhà cùng mẹ, nhưng nó rụt rè vì sợ hãi, mèo mẹ khuyến khích: “Con hãy lên đây chơi cùng mẹ”. Tiếng mèo mẹ dậy mèo con âm vang trong Rudy, cậu bé cảm nhận được, Rudy nghe tiếp:
“Con đừng sợ ngã, sẽ không bao giờ ngã trừ khi con sợ hãi. Hãy bước tới con ơi, dùng móng chân trước bám chặt vào, chân sau bước lên, cứ thế bám chặt móng và tiến bước. Dùng mắt để quan sát, tập trung vào từng bước chân. Gập khoảng trống, hãy nhẩy qua, đó là những gì ta đã làm.”
Rudy nghe được cả lời khuyên từ những cành cây và bụi cỏ xung quanh, “Bước lên cao, tiến xa hơn nữa, bạn sẽ không ngờ về những gì mình làm được. Đừng sợ ngã.”
Thế giới hôm nay biến chúng ta thành “nô lệ” của “sợ hãi”. Nỗi sợ hãi, hoang tưởng đã khiến đa số người Việt thành bầy cừu ngoan. Không ước mơ, không dám nói, ngậm miệng cho nó lành! Chỉ biết trông chờ bọn trộm cướp đảng cộng sản ban cho cái gì thì hưởng cái đó. Chúng ta là người chứ đâu phải bầy cừu? Chúng ta cần cơm áo chứ có ăn được “bánh vẽ” hay làm tình bằng “khẩu hiệu chính trị?” Bốn mươi lăm năm qua, cả nước ăn giẻ rách đến từ rừng cờ máu, đeo khẩu trang bằng những biểu ngữ sặc mùi mị dân, vẫn chưa tỉnh sao? Nhìn vào đám quan chức cộng sản, mặt căng, da bóng, để thấy thân phận mình, những kẻ nô lệ trên quê cha, đất tổ. Nhà mình chúng lấy, vợ chồng con cái chúng vất ra vỉa hè, và chúng ta chỉ được phép viết “thỉnh nguyện thư” xin các quan soi sét. Khóc lên hỡi quê hương yêu dấu.
Tôi đã đọc ở đâu đó một nhận xét của cựu hoàng Sihanouk: “Ở Campuchia có 100 người thì hết 99 người ngu, còn ở Việt Nam 100 người thì đến 99 người khôn. Nhưng ở Campuchia 1 người khôn lãnh đạo 99 người ngu, còn ở Việt Nam thì 1 người ngu đó lại lãnh đạo 99 người khôn kia”. Lời thật, nhưng đau vô cùng. Hãy xem băng đảng của những thằng “ngu” dẫn dắt 90 triệu người khôn ra sao?
1. Che giấu thông tin về “Chinese virus”
Trong khi Hoa Kỳ, công khai tuyên bố số người nhiễm bệnh và tử vong mỗi giờ trên truyền hình, thì hai nước cộng sản Trung cộng và Việt cộng giấu như mèo giấu “bác” trong lăng! “Chinese virus” ảnh hưởng đến nhiều quốc gia, thật là khó tin khi Việt Nam có cùng biên giới với Trung cộng, một số tỉnh miền Bắc còn được phép dùng đồng nhân dân tệ, Tầu khựa đi vào Việt Nam không cần chiếu khán (mất mẹ nó nước rồi!) Khi bệnh dịch “Chinese virus” lây nhiễm chúng lũ lượt qua Việt Nam trốn! Ấy thế mà con số người Việt bị lây nhiễm những ngày đầu tiên chỉ có 16 người, bây giờ có 188 bệnh nhân (Tuổi Trẻ 29/3). Trong khi cả thế giới chết như rạ, nhưng Việt Nam ta chẳng có ai qua đời cả! Tin có hoạ là ngu! Việt Nam chế ra bộ xét nghiệm “Chinese virus” tại sao còn phải đi xin Hàn Quốc viện trợ? Một đất nước hơn 90 triệu dân, chỉ có 188 người nhiễm dịch, con số không bằng hai ngày tai nạn giao thông, lý do gì mà “Thủ tướng yêu cầu UBND TP Hà Nội, TP. HCM rà soát, cập nhật phương án phòng, chống dịch trên địa bàn, bảo đảm sẵn sàng cho cả phương án cách ly toàn thành phố” (Thanh Niên 29/3). Em bé biết làm tính 2 + 2 = 4, cũng đủ trí khôn để thấy “…sẵn sàng cách ly toàn thành phố” thì nguy hiểm và truyền nhiễm phải cao hơn con số 188 rất nhiều!
Dân chúng cần biết những con số thật, chính xác, và cập nhật mỗi ngày, có thế thôi! Thay vào đó hệ thống tuyên truyền và báo chí cộng sản Việt Nam đánh lạc hướng qua những câu chuyện khác, tầm phào như: “Khuyến cáo 14,000 người từng khám tại bệnh viện Bạch Mai tự cách ly” (Tuổi Trẻ 27/3). Chúng đánh trống, khua chiêng để đừng ai để ý đến thiệt hại chính!
Tìm đâu cho ra 14,000 người để “khuyến cáo”? “Chinese virus” lây rất nhanh, từ người này qua người khác chỉ cần đứng gần người bệnh, ho không che miệng, nước miếng của họ sẽ nhanh chóng lây qua bao nhiêu người xung quanh? Trong thời gian từ lúc vào bệnh viện cho đến khi đọc báo, nghe tin tức trên truyền hình, loa phường thì 14,000 người này (dù là số ít hơn) cũng đã truyền bệnh cho bao nhiêu người khác rồi? Thế còn những ai tiếp xúc với họ trước và sau? Người giữ xe ở bệnh viện, bác tài taxi, Grab hay Uber? Quan trọng hơn hết là gia đình, thân nhân của 14,000 người đó, tính con số khiêm tốn nhất mỗi gia đình có thêm ba người khác như cha, mẹ, vợ, chồng, con cái, làm bài toán nhân sẽ giật mình 14,000 X 3 = 42,000 người cần xét nghiệm. Tin 188 người mà báo chí được phép đăng có phải đến từ Ban tuyên giáo?
Có vài lý do để tìm hiểu cho việc che giấu tin tức:
a) Sợ xúc phạm đến bố Tập Lục Bình nhà chúng nó.
b) Không đủ bác sĩ, y tá chuyên môn trong ngành dịch bệnh, cũng như các phương tiện nhà thương, giường bệnh, hoặc dụng cụ xét nghiệm cho một số đông dân.
c) Sợ dân chúng mất tinh thần, làm loạn.
Một vài thằng “ngu” dẫn dắt trăm thằng khôn nó như thế đó. Khi dân chúng không biết sự thật, mọi người vẫn nhởn nhơ coi thường, chỗ nào đóng cửa thì đến chỗ khác, con “Chinese virus” thong dong đi từ người này qua người kia, như vào chốn không người. Sắp tới đây, khi các ngành nghề khác mất việc, thì các bạn phục vụ tang lễ chắc sẽ phải tăng ca?
2. Đảng “ta” trên đường đến lò thiêu
Thống kê năm 2019 cho biết GDP của Hoa Kỳ là 21.73 ngàn tỷ đô la. Ngày Thứ sáu 27/3/2020, Tổng thống Donald Trump ký và ban hành “Đạo luật Cứu trợ” chống lại đại dịch “Chinese virus” trị giá 2,200 tỷ mỹ kim tức 2 ngàn 2 trăm tỷ (chú ý : viết theo kiểu Mỹ thì dấu phết [,] là dấu ngăn cách giữa số ngàn và triệu, còn dấu chấm [.] là dầu ngan cách giữa số đơn vị là số lẻ sau đó – BBT/BCT). Người Mỹ an tâm về công ăn việc làm, nếu chẳng may bị nghỉ việc, họ sẽ được hưởng 4 tháng lương giống như lúc mình đi làm, sau thời gian đó nếu vẫn chưa kiếm được việc mới, họ có thể ghi danh vào những chương trình giúp đỡ khác như: Thất nghiệp (un- employement) – Phụ cấp xã hội (welfare) – Bảo hiểm y tế (medicare/medicaid). Các công ty lớn hay nhỏ, cũng có phần giúp đỡ trong đạo luật này với điều kiện họ không được sa thải công nhân.
Dịch bệnh rồi sẽ qua, thuốc chủng ngừa sớm muộn cũng đến. Điều quan trọng là giữ vững tinh thần và niềm tin cho dân chúng, thay vì bịt mắt và đánh lừa họ. Với số tiền trợ giúp của chính phủ Hoa Kỳ, người dân sẽ chi tiêu và vực dậy nền kinh tế nhanh chóng.
GDP năm 2019 của Việt Nam $261.637 tỷ đô la, (tức 261 tỷ lẻ 637 triệu) lấy đâu ra tiền để giúp dân? Con số quá nhỏ, chưa nói đến phần gậm nhấm của cha con bầy chuột Ba đình. Cộng sản Việt Nam sẽ gục sau hai tháng đóng cửa!
Một công ty tại Đồng Nai (xin giấu tên) gửi “Thông báo” đến công nhân về việc: Sắp xếp nghỉ, chờ việc trong thời gian dịch bệnh, từ ngày 1/4/2020 như sau:
a) Nghỉ 4 ngày một tuần, 66% thời gian.
b) Làm việc 2 ngày một tuần, 34% thời gian.
c) Thời gian nghỉ 4 ngày/tuần hưởng mức lương 4,420,000/tháng, tỷ lệ theo số ngày nghỉ thực tế.
d) Thời gian làm việc 2 ngày/tuần hưởng mức lương theo hợp đồng đã ký. Nói rõ, hợp đồng giữa công nhân và công ty khác nhau, tuỳ theo thời gian được nhận vào làm.
Đa số công nhân làm việc tại Biên Hoà, Đồng Nai, Long Khánh, hoặc Đồng bằng sông Cửu Long đến từ các tỉnh xa như miền Trung hay ngoài Bắc, vì người địa phương không có đủ. Tạo thêm vấn đề tiền thuê phòng trọ, giá cả khác nhau thấp nhất 1,000,000 đến 1,500,000/tháng – Cao hơn từ 2 đến 3,000,000/tháng. Thường thì công nhân họ ở chung, từ 2 đến 4 người/phòng. Chi phí ăn uống, xe cộ hoặc xăng nhớt… ba thứ quan trọng đó ngốn hết đồng lương! Chúng tôi, từng huấn luyện cho hơn 500,000 công nhân các nhà máy làm giầy và may mặc tại Việt Nam, và Nam Dương, gập họ mỗi ngày, biết họ sống ra làm sao, nỗi buồn xa nhà như thế nào? Phái nữ thì cũng tạm đủ vì các cô biết ăn tiêu dè sẻn, thậm chí làm thêm việc khác vào những giờ nghỉ; nam nhi thì miễn bàn, đa số hút thuốc lá, ăn nhậu sau giờ làm… Mua vé số hoặc nặng hơn là đánh số đề, đưa đến nợ như “Chúa chổm”, vay tháng này để trả tháng trước là chuyện thường. Đây là vấn nạn vô cùng nhức đầu, thành quả của chủ nghĩa xã hội. Làm hư hỏng cả vài thế hệ!
Cộng sản Việt Nam không hề đầu tư vào chi phí giáo dục, huấn luyện. Lợi dụng “cơ bắp” của thế hệ trẻ là chính. Đó là lý do tại sao Việt Nam trong nhiều năm qua trở nên hấp dẫn với những ông chủ nước ngoài, ham giá công nhân rẻ, và núp dưới danh nghĩa “Toàn cầu hoá”. Tất cả các hãng giầy, may nổi tiếng trên thế giới, rất khôn! Họ không bao giờ làm trực tiếp với Việt Nam, thay vào đó là thuê các công ty Hàn Quốc và Đài Loan, hai anh bạn này sẽ làm việc với bầy nón cối. Thành ra, người Việt làm “gia công” cho thằng đi “làm công”. Anh Hàn Quốc hay Đài Loan nào làm ăn không ra gì sẽ bị các ông chủ lớn cắt hợp đồng. Một chiếc túi đeo tay phụ nữ của thương hiệu nổi tiếng, sản xuất tại Việt Nam chi phí không là bao nhiêu, nhưng về đến Hoa Kỳ hay Châu Âu, nhẹ nhất cũng vài trăm đô la!
Không nên trách công ty nước ngoài. Đồng lương người công nhân Việt Nam do chính bọn khỉ Ba đình đưa ra. Nếu cao hơn các quốc gia khác, sẽ không có ai vào đầu tư. Đưa giá thấp thì mới câu được họ… Cuối cùng người trả giá (chịu thiệt thòi) chính là những công nhân thấp cổ bé miệng.
Cái “ngu” nữa là chúng không hề chú ý đến sản xuất nguyên liệu trong nước. Lý do, những nhà máy sản xuất nguyên, vật liệu không cần nhiều công nhân, thời gian xây dựng lâu, ô nhiễm môi trường cao… thì lấy gì chúng “ăn bẩn” trong nhiệm kỳ 5 năm? Giờ đây phải trả giá:
a) Nguyên vật liệu đa số nhập cảng từ Trung cộng. Không có, thì nhà máy “gia công” ngồi chơi xơi nước, nam nữ rủ nhau học tập đạo đức “bác hù!”
b) Trung cộng đang bị Hoa Kỳ và Châu Âu bao vây kinh tế, trong tương lai những sản phẩm dù là gia công tại Việt Nam sẽ phải chứng minh nơi xuất xứ với chính phủ Hoa Kỳ về các nguồn nguyên vật liệu, nếu đến từ Trung cộng, thuế sẽ cao ngút trời, chuyện này Tổng thống Trump đã và đang thực hiện! Hai nghề thu hút nhiều nhân công nhất, may và giầy cũng sẽ bị bắt buộc tái phối trí lao động. Những ông chủ Hàn Quốc và Đài Loan sẽ nhanh chóng tìm các quốc gia gần với họ để dễ dàng dùng nguyên vật liệu đến từ đất nước mình, né bọn Tầu cộng cho đỡ rắc rối với lão Trump!
Hà Nội sẽ trở thành Paris. Sài Gòn là một Singapore mới! Đây là những “bánh vẽ” Việt cộng cho dân ăn. Người bạn Mỹ, đem câu này ra hỏi, liệu Hà Nội có làm được không? Tôi trả lời:
– Họ thừa sức!
Cô bạn Mỹ tròn mắt ngạc nhiên, và hỏi lại:
– Ông có đùa không?
– Không đâu, tôi nói thật đấy! Một ngàn năm nữa chúng cũng không thể làm Hà Nội trở thành Paris được. Nhưng nếu đem bọn khỉ Ba Đình qua thay thế lĩnh đạo Paris thì vài năm sau Paris sẽ thành Hà Nội. Đem chúng vào Toà Bạch Ốc, cả nước Mỹ sẽ nhanh chóng đi “ăn mày”. Thiên tài đảng ta là thế!
Du lịch giờ đây còn ai? Các resort 5 với 10 sao, hằng trăm phòng cũng phải cho nhân viên tạm nghỉ hai tháng không lương, chủ resort an ủi mỗi người $100 USD và ôm nhau ca bài “Ngậm ngùi.” Báo Thanh Niên, ngày Thứ bẩy 28/3 có bài viết: “Vũng Tàu vắng khách nhất trong vòng 30 năm.” Riêng báo Tuổi Trẻ, Chủ nhật 29/3 than thở: “Khách quốc tế đến Việt Nam trong tháng 3/2020 giảm sâu chưa từng có, lên đến 68,1% so với cùng kỳ năm ngoái, trong đó hai thị trường khách trọng điểm là Trung Quốc và Hàn Quốc giảm trên 90%.”
Không cần là thầy bói, cũng chẳng phải chuyên gia kinh tế, cứ nhìn vào số lượng công nhân mất việc, chúng ta sẽ thấy tương lai không xa của hai đảng cộng sản Trung cộng và Việc cộng. Thất nghiệp! Đại thất nghiệp! Cộng sản chui vào lò thiêu là thế đó.
Nguyễn Đức Chung, Chủ tịch thành phố Hà Nội, tiết lộ, hắn nói đứa con du học ở Mỹ đừng về Việt Nam lúc này! Cái ngu của “Chung con” là có ai đánh đâu mà khai (chuyện bố nó nói). Hoá ra chúng nó chuẩn bị trước cả rồi, động tịnh là vù ngay. Tầu ngầm Kilo đi tha hồ không sợ bão táp, máy bay sẵn sàng, thằng nào nhanh chân chạy không kịp thì sống khôn, thác thiêng, có thế thôi.
Trần gian này lấy đâu ra cái gọi là “muôn năm” thế mà bọn nón cối, dép râu, không tiếc tiền của dân, vẽ khẩu hiệu “muôn năm” khắp nơi, chúng còn hơi sức đâu mà sống. Không ai tin nơi chúng, chẳng ai muốn dây dưa với hủi. Ăn gian, nói dối, lừa lọc là bản chất của chúng. Mới đây, Tây Ban Nha học từ Tập Lục Bình đủ để làm cho các nhà lĩnh đạo khối Liên hiệp Châu Âu mở mắt. Để tỏ tình nước lớn, cứu trợ nước nhỏ Trung cộng cho phi cơ chở qua Tây Ban Nha những dụng cụ y tế, giúp đỡ, vô cùng hãnh diện: 80% dụng cụ xét nghiệm “Chinese virus” đưa kết quả sai, và chính quyền Tây Ban Nha đã trả về! Mất tất cả uy tín! “Made in China” như thế đó!
Trong bài diễn văn đọc trước phiên họp Đại Hội đồng Liên Hiệp Quốc, ngày 25/9/2019, Tổng thống Donald Trump khẳng định: “Những gì đang xảy ra tại Venezuela cho chúng ta thấy chủ nghĩa xã hội, và cộng sản không phải là công lý, bình đẳng, chúng không hề nâng đỡ người nghèo khó, và cũng không phải là mô hình quốc gia tốt. Chủ nghĩa xã hội và cộng sản chỉ phục vụ một điều duy nhất, đó là đặc quyền của bọn chóp bu.” (Events in Venezuela remind us all that socialism and communism are not about justice, they are not about equality, they are not about lifting up the poor, and they are certainly not about the good of the nation. Socialism and communism are about one thing only: power for the ruling class).
3. Chúng ta phải làm gì?
Như lời khuyên trong truyện của Hans Christian Andersen, mèo mẹ dạy Tomcat, “Con đừng sợ ngã, sẽ không bao giờ ngã trừ khi con sợ hãi.”
Hằng triệu “thuyền nhân Việt Nam” ra khơi trước đây, có biết sợ sóng to bão lớn không? Chắc chắn là có! Nhưng ước vọng một ngày tự do đã thúc đẩy họ ra khơi, lên đường, dù phải hy sinh. “Tự do không miễn phí” (Freedom is not free). Hãy vượt qua sợ hãi!
Cộng sản có mạnh như chúng ta sợ không? Hoàn toàn không! Điều mọi người sợ là nhà tù, nhưng chúng lấy đâu ra nhà tù để nhốt hơn 80 triệu dân? Chúng ta sợ mất việc, “Chinese virus” chẳng đang đưa anh chị em vào danh sách thất nghiệp đó sao, có còn gì mà sợ? Đừng sợ bóng đêm, vì chúng ta đang ở trong đó, hãy đứng lên và thắp những ngọn nến trong bóng tối, để cùng nhau ra khỏi đường hầm.
Một đất nước giầu mạnh như Hoa Kỳ mà chính phủ tiên đoán phải tốn nhiều tháng nữa mới phục hồi lại cuộc sống bình thường. Việt Nam, tự hỏi chúng ta chịu được bao nhiêu tháng? Các nhà kinh tế cho biết không quốc gia nào nuôi nổi đám dân thất nghiệp hơn 90 ngày. Chú phỉnh Nguyễn Xuân Phúc lấy tiền đâu đưa chúng ta để mua sữa cho con cái? Dọn chén cơm trên bàn cho cha mẹ già?
Trong hoạn nạn, người dân chờ những kế hoạch, chính sách giúp đỡ của chính phủ thì không thấy đâu cả! Chúng đi moi tiền người già, trẻ em, báo chí đưa lên hình mẹ VN anh hùng Lê Thị Chi, 91 tuổi, dành số tiền để dành 5 triệu đóng góp chống dịch “Chinese virus” (Tuổi Trẻ 29/3). Hay “Hai chị em gái ở thị xã Thái Hòa, Nghệ An đã ‘mổ’ heo đất tiết kiệm trong 5 năm để ủng hộ các bác sĩ, y tá phòng chống dịch COVID-19” (Tuổi Trẻ 29/3). Đọc những tin tức tuyên truyền rẻ tiền này, chắc nhà tu hành cũng phải thốt lên hai tiếng “Đỗ Mười”. Đảng viên cao cấp, tỉ phú Phạm Nhật Vượng, siêu hoa hậu, ca sĩ ở nhà dát vàng, cựu Tổng bí thư ngồi trên ngai rồng tiếp khách… chúng mày trốn đâu hết rồi? Dụ dỗ cụ bà 91 tuổi, xúi trẻ em đập heo, chúng mày đã đến tận cùng của sự vô liêm sỉ, khốn nạn trên mọi sự khốn nạn!
Các bác sĩ, y tá can đảm và đầy lương tâm của Việt Nam chắc không thể chấp nhận những kiểu giúp đỡ như thế này? Tiền thu thuế của dân, chúng mày để đâu? Bảo hiểm xã hội bắt công nhân và công ty cống nạp mỗi tháng chúng mày làm gì? Gửi con đi Mỹ học phải không?
Nếu công ty cho bạn nghỉ việc, đó không phải là lỗi của họ! Cơn đại dịch “Chinese virus” đánh cả thế giới, không riêng gì Việt Nam. Dùng thời gian nghỉ đó làm việc hữu ích cho gia đình, cha mẹ, con cái. Đừng ngồi không, sinh tật.
Khi đi làm lại, mọi người sẽ thấy những thay đổi không ai hình dung được! Làm sao kiểm soát sức khoẻ trên 10,000 công nhân mỗi ngày? Có nhiều người lây nhiễm “Chinese virus” cả mấy ngày sau mới có triệu chứng! Vị trí ngồi trong những công xưởng gia công lấy đâu ra khoảng cách quý tộc, mỗi người cách nhau một thước? Phòng ăn tập thể, vệ sinh thực phẩm như thế nào? Khay ăn, muỗng nĩa, đũa có được rửa bằng máy không? Buổi trưa, nằm nghỉ bên nhau an toàn như thế nào? Phân xưởng có từ 500 đến 1,000 công nhân sẽ là môi trường lây nhiễm nhanh chóng nhất. Mọi người hãy chuẩn bị cho những thay đổi không mong muốn!
Với nhiều lý do truyền nhiễm nêu trên, riêng các bạn tại Việt Nam đã có một kế hoạch dự trù cho tương lai của mình chưa? Nếu công ty đề nghị một số tiền thưởng cho những ai tình nguyện nghỉ việc, chấp nhận, nếu bạn lớn tuổi, làm lâu năm, không có kinh nghiệm chuyên môn, hoặc thường xuyên bị sếp trù oán! Chúng ta cần một tư duy mới để đối đầu với cơn đại dịch này.
Sau “Chinese virus” sẽ là đại dịch “Thất nghiệp”. Khi con số này lên cao, đừng nổi nóng đập phá công ty, đánh chuyên gia ngoại quốc, hoặc hận thù những anh chị em người miền Bắc làm bên chúng ta bao nhiêu năm nay. Họ cũng là nạn nhân của cộng sản, chịu đựng chế độ dã man, tàn bạo hơn 70 năm. Yêu thương và đoàn kết, để nhìn ra kẻ thù: ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM.
Chuẩn bị tinh thần, khi bị “thất nghiệp” hãy cùng nhau đòi bọn tà quyền trả lại tiền “BẢO HIỂM XÃ HỘI”. Đó là tiền của các bạn và công ty đóng cho chúng bao nhiêu năm nay. Tiền của chính chúng ta, ĐỪNG SỢ HÃI.
30.03.2020
Nguyễn Tường Tuấn
danlambaovn.blogspot.com
danlambaovn.blogspot.com