Chiếc áo một thời đã không gìn giữ
Ðã nhuộm rồi, như thể một màu tang
Thưa không phải! Áo xưa còn cất kỹ
Ðể khi nản lòng, lấy áo ra mang.
*
* *
* *
Năm xưa chồng tôi là người Lính – Thơ:Nguyễn Thị Thanh Dương – Nhạc Vĩnh Điện
Tiếng hát Hạt Sương Khuya – Kiều Loan giới thiệu
Audio Đơn Vị Cũ Chiến Trường Xưa (DVCCTX)
https://www.youtube.com/watch?v=xdNxN20yBY0
*
* *
* *
Những Người Lính Năm Xưa
Thơ Nguyễn Thị Thanh Dương – Phổ nhạc Văn Sơn Trường
Tiếng hát Hiếu Trang
*
* *
*
* *
* *
Năm Xưa Chồng Tôi Là Người Lính
Thơ:Nguyễn Thị Thanh Dương-Nhạc:Vĩnh Điện
Tiếng hát:Hạt Sương Khuya
Năm xưa chồng tôi là người lính,
Nơi vùng lửa đạn,
Mồ hôi anh đã đổ,
Từ Hố Bò, Bình Long, Kontum …
Đến Thừa Thiên, Quảng Trị …
Rồi một ngày anh gục ngã,
Tại chiến trường Tây Ninh.
Tôi goá phụ xuân xanh,
Con thơ chưa tròn tuổi,
Tiễn đưa anh lần cuối,
Nơi Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hoà.
Bao nhiêu năm trôi qua,
Bây giờ,
Tôi về tìm mộ bia anh giữa chập chùng cỏ dại cây hoang,
Để thắp một nén nhang,
Nhớ người lính của một thời chinh chiến,
Nhớ người chồng của một thuở gối chăn
* * *
Năm xưa chồng tôi là người lính,
Một lần hành quân,
Anh đã bị thương,
Máu anh loang ướt vạt cỏ ven đường,
Ôi vùng đất không tên,
Đã giữ chút máu xương người lính trẻ.
Bao nhiêu năm trôi qua,
Bây giờ,
Anh thương binh tàn tạ,
Sống giữa quê hương đôi khi vẫn thấy mình xa lạ,
Bạn bè anh,
Kẻ mất người còn,
Kẻ vô tình giữa dòng đời bươn chải.
* * *
Năm xưa chồng tôi là người lính,
Nồng nhiệt tuổi đôi mươi,
Ngày đầu tiên ra chiến trường,
Anh mất tích không tìm thấy xác,
Mẹ anh gào khóc,
Tôi ngẩn ngơ như chim nhỏ lạc đàn,
Đã bao nhiêu năm,
Vẫn không có tin anh.
Anh ơi,
Bây giờ quê hương mình đã hết chiến tranh,
Tàn cơn khói lửa.
Anh đã biết chưa ?
Hỡi người tử sĩ không tên, không một nấm mồ.
* * *
Năm xưa chồng tôi là người lính,
Sống sót trở về sau cuộc đao binh,
Sau những tháng năm tù tội,
Bây giờ là một ông HO gìà,
Sống ở Mỹ.
Những tháng năm chinh chiến đã đi qua,
Nhưng vết thương đời còn ở lại,
Trong lòng anh,
Trong lòng những người lính năm xưa.
*
* *
* *
Hát Cho Người Tử Sĩ
Thơ Nguyễn Thị Thanh Dương – Phổ nhạc Văn Sơn Trường
Tiếng hát Trần Ngọc Thanh Tuyền
*
* *
*
* *
Tôi đã thấy những ngôi mộ phủ lá cờ vàng,
Trong nghĩa trang còn tươi màu đất mới,
Quê hương Việt Nam một thời lửa khói,
Người lính quên mình vì lý tưởng tự do.
Các anh hiên ngang chết dưới màu cờ,
Bỏ lại vợ hiền, đàn con thơ dại,
Những vành khăn tang bàng hoàng chít vội,
Nước mắt nào cho đủ tiễn đưa anh?
Có thể anh là người lính độc thân,
Chưa có người yêu, lên đường nhập ngũ,
Ngày mẹ già nhận tin anh báo tử,
Tuổi đời già thêm vì nỗi đớn đau.
Có thể anh vừa mới có người yêu,
Hẹn cưới nhau khi tàn mùa chinh chiến,
Tiền đồn xa chưa một lần về phép,
Anh đã ra đi mãi mãi không về.
Súng đạn vô tình làm lỡ hẹn thề,
Người yêu anh đã có tình yêu mới,
Khi trên mộ anh chưa tàn hương khói,
Trách làm gì! Thời con gái qua mau.
Hỡi người tử sĩ dưới nấm mồ sâu,
Tiếc thương anh lá cờ vàng ấp ủ,
Nghĩa Trang Quân Đội những ngày nắng gió,
Vòng hoa tang héo úa chết theo người.
Những ngôi mộ phủ Lá Cờ Vàng. Xa rồi,
Xác thân anh đã tan vào cát bụi,
Nhưng lịch sử vẫn còn ghi nhớ mãi,
Miền Nam Việt Nam cuộc chiến đấu hào hùng.
*
* *
Màu Áo Cũ
Chiếc áo một thời đã không gìn giữ
Ðã nhuộm rồi, như thể một màu tang
Thưa không phải! Áo xưa còn cất kỹ
Ðể khi nản lòng, lấy áo ra mang.
Ta mặc vào, giữa Mỹ mênh mông
Người lính cũ bây giờ đâm trẻ lại
Như thể cả buồng tim buồng phổi
Ðã ngợp đầy hai tiếng gọi: Quê Hương
Trần Hoài Thư
http://phailentieng.blogspot.com/2022/09/nguoi-linh-nam-xua.html