“BIẾT ƠN, KHÔNG NHẤT THIẾT PHẢI MẮT THẤY, TAI NGHE” (Thanh Phong)

Facebooktwitterredditpinterestlinkedinmail

Image may contain: one or more people, outdoor, nature and water

Biết ơn không nhất thiết cần phải mắt thấy tai nghe… (Ảnh: quangduc.com

Trong hành trình nhân sinh của con người, câu chuyện cuộc đời cứ như một bộ tiểu thuyết vậy, trong đó có bi ai, có thống khổ, có vui, buồn, các cung bậc cảm xúc diễn ra sống động. Những trải ngiệm đó tạo nên những nét riêng, phong phú của sinh mệnh. Và phải chăng bạn nên biết ơn vì những điều bạn đang gặp trong cuộc sống?

Có một điều mà có lẽ ai cũng phải học trong đời, đó là biết ơn. Biết ơn là phẩm chất cao quý của một tâm hồn đẹp. Và đôi khi biết ơn không nhất thiết cần phải mắt thấy tai nghe…

Chuyến tàu định mệnh

Nữ diễn viên của “Shakespeare đang yêu” Gwyneth Paltrow từng chia sẻ câu chuyện về ngày 11/9 đau thương của nước Mỹ, ngày mà cô vô tình cứu mạng một người phụ nữ.

Vào buổi sáng ngày 11/9, khi Gwyneth Paltrow đang trên đường về nhà sau buổi tập yoga thì gặp một người phụ nữ đang băng qua đường, ngay trước mũi xe của cô. Cô gái ấy đi bộ hơi ẩu, và vì sự cố này, cả hai đều phải dừng lại. Cả hai đều không hiểu chuyện gì đang diễn ra mà chỉ nhìn nhau rất lâu rồi cùng cười phá lên. Sau đó cô gái ấy đi khỏi và Gwyneth Paltrow cũng về nhà, không hề để tâm gì đến sự vụ đó.

Mười năm sau Gwyneth Paltrow nhận được một lá thư từ Lara Lundstrom Clarke – người phụ nữ cô tình cờ gặp trên đường khi đó. Lara nói rằng hôm đó cô đang trên đường đi làm, và nơi cô làm việc chính là tầng 77 của tòa tháp phía Nam. Tuy nhiên do sự cố bất ngờ với Gwyneth Paltrow mà Lara đã không kịp giờ làm, không kịp tới trung tâm thương mại thế giới và đã thoát nạn trong gang tấc.

Lara kể lại: “Tôi đã nhìn chăm chú người lái chiếc Mercedes rồi thốt lên: ‘Chúa ơi, đó là Gwyneth Paltrow.’ Vì chuyện này mà tôi trễ tàu… Có thể nói Gwyneth Paltrow đã thay đổi số phận của tôi trong cái ngày kinh khủng ấy.”
Nếu bạn là Lara Lundstrom Clarke, lúc đó bạn có thể cảm ơn người đã làm mình trễ tàu không?
============================
Vợ chồng người thu rác

Trong một gia đình nọ, người chồng thi thoảng phải đi làm về khuya. Một hôm, người chồng trở về nhà khi đã khuya lắm rồi. Tuy vậy anh phát hiện ra nhưng chiếc đèn bên hiên nhà vẫn sáng rực, chiếu rọi một đoạn đường phía ngoài ngôi nhà. Anh cho rằng vợ mình ngủ quên, định bụng vào trong nhà tắt đèn, nhưng không ngờ lại bị vợ cản lại. Anh chưa kịp hỏi nguyên do thì chị vợ đã chỉ tay ra ngoài cửa sổ cho chồng nhìn.

Ven đường bên ngoài cửa sổ là một chiếc xe chở đầy rác. Ngay cạnh đó, một cặp vợ chồng đang ngồi nghỉ dưới ánh đèn ấm áp phản chiếu ra từ hiên nhà. Họ vừa nói vừa cười, và cùng nhau ăn chút gì đó để lót dạ đêm khuya.

Nhìn thấy cặp vợ chồng ấy đang chuyện trò vui vẻ dưới ánh đèn, cả anh và vợ đưa mắt nhìn nhau rồi nhẹ nhàng rút lui. Có lẽ hai vợ chồng người thu gom rác ấy sẽ vĩnh viễn không biết rằng, ở đâu đó trong thành phố này, có một ngọn đèn vẫn hàng đêm vì họ mà thắp sáng.
Bạn thấy đấy, có những sự giúp đỡ diễn ra trong âm thầm và lặng lẽ.
Vậy cớ sao cứ phải đợi đến khi mắt thấy, tai nghe rồi chúng ta mới biết ơn trong lòng?

Trong cuộc đời chúng ta, những nốt nhạc, có thăng, có trầm, sẽ hòa thành một bản giao hưởng trọn vẹn. Vậy nên trên hành trình cuộc đời này, chẳng phải bạn nên nói lời cảm ơn vì những điều bạn đang gặp trong cuộc sống sao?

Thanh Phong