TIỀN ÔNG TRUMP ĐÃ VỀ. ( Peter Chánh Trần )

Facebooktwitterredditpinterestlinkedinmail

Image may contain: one or more people

Hôm nay tui nhận được cái check của Trump. Cặp già đạt tiêu chuẩn “nhà neo đơn”, “diện nghèo”, cho nên ôm gọn $2,400 USD. Nghe đồn phải cuối tháng 5 check mới tới, không dè ông Trump gởi nhanh vậy. Thank you, Mr. President!

Vừa đọc đến đây đã có người mắc chứng bệnh nan y DƯT (Dị Ứng Trump = TDS = Trump Derangement Syndrome), nhảy dựng lên như bị nước sôi đổ trong quần:

– Come on! That is our tax money! It’s not Trump’s money! Bla, bla,…

– Ai mà hỏng biết nó là tiền thuế của dân! Mà nè! Nếu ông Trump không đưa ra đề nghị hổ trợ, thì tiền có tới tay người dân Mỹ trong lúc khốn khó này không?

– Wait a minute! Ông ta đề nghị nhưng nếu đảng DC thần thánh không gật đầu, thì ông Trump có tiền để gởi không? Công của đảng DC hết! Phải nói là tiền của đảng Dân Chủ, nghe chưa!

– What the hell you are talking about? Tui thách mười con mẹ Pelosy, 235 đứa Dân Biểu DC ở Hạ viện, và 45 tên Thượng Nghị Sĩ DC, cũng không dám lắc đầu! Thử lắc đầu từ chối lời đề nghị của thánh Trump nhà tôi, coi bọn họ có banh xác trận này không cho biết! Dám thử hong? Dân nó không bẻ cổ vặn họng, không tùng xẻo, nhưng kỳ bầu cử tháng 11/2020 sẽ biết tay họ: Quay lưng, chõng đít cho các ông các bà DC này hửi mệt luôn! Họ bị triệt buộc. Bất đắc dĩ phải gật đầu đề nghị của lão Trump, chớ tốt lành gì mà giành công! Đừng quen thói tranh công cái kiểu: Kinh tế thời Trump lên như diều gặp gió, thì trề môi nhún mỏ, phán rằng, Trump thừa hưởng ơn mưa mốc của thánh tiên tri giáo chủ Barack Hussein Obama! Còn cái thói đổ thừa nữa: Kinh tế thời giáo chủ Hussein dở như hạch, thì đổ thừa hậu quả do Bush con gây ra! Sau hai nhiệm kỳ của giáo chủ vĩ đại, Ngân Sách Quốc Gia thâm thủng tăng lên gấp đôi, sao nín thinh như người ta nín địt (địt nghĩa NK miền Tây, chớ hỏng phải BK nghen) vậy? Trò này xưa rồi Diễm! Vậy không kể công của ông Trump, thì kể công ai đây?….

Tui lên dây thiều, còn định “tố” một hồi nữa, nhưng có đứa quê đạn, ấn nút biến mất! Cuộc đấu khẩu tạm ngừng ở đây. Giờ để tui trở lại viết chuyện tấm check ông Trump.

1. Cầm tờ check trên tay mà lòng nghĩ lung tung, từ chuyện thời nay đến chuyện thời xưa, từ chuyện ở xứ “giãy hoài không chết” cho tới chuyện “ngàn lẽ một đêm” ở xứ thiên đường xã nghĩa. Thôi thì hứng đâu viết đó.

Trên đời này không có cái gì tuyệt đối. “Có triệu người vui thì cũng có triệu người buồn”. Ai nói câu này kệ con bà nó. Vui buồn gì tui cũng viết.

Người nhận tiền như tui, khỏi nói cũng biết là vui rạo rực luôn. Vậy những người giàu có, lương hơn 100K/người/năm, nghĩa là hai vợ chồng rinh về nhà khơi khơi hơn $200K/năm, họ có buồn, có tủi thân không? Tui không nghĩ họ buồn hay cảm thấy bất công, bởi vì họ thật sự khá giả, không cần tiền cứu đói. Nó cũng tương tự như việc từ thiện kiểu “mì ăn liền” ở Sài Gòn. Tui thấy thường có hai câu ngắn gọn, được viết trên tấm bảng: “Nếu bạn cần thì lấy một phần. Bạn không cần, xin nhường cho người khác đang cần”. Một câu viết rất bình dị, chân tình, đậm nét nhân nghĩa của người Sài Gòn mà ai đọc cũng thấy ấm lòng. Tui tin rằng những người không thò tay lấy một phần quà, một ổ bánh mì, một vài ký gạo, họ sẽ không bao giờ thấy tủi thân, thấy bất công này nọ, ngược lại, họ còn có cảm giác chính mình cũng có phần tham gia việc từ thiện bằng cách không lấy. Không lấy, để cho người khác cần hơn mình lấy, cũng là từ thiện, là thiện tâm, là bác ái, là có nhân cách rồi! Mỹ cũng vậy thôi. Họ không phân bì, không thấy mình bị lãng quên, bị đối xử bất công đâu!

Các con tui không nhận được tiền, nhưng tui chưa hề thấy đứa nào lên tiếng than van, phàn nàn gì cả. Chúng không cần, và chúng vui vẻ nhường cho người khác đang cần hơn. Đó là chuyện từ thiện. Ngược lại, chúng còn “đấu tranh” cho những người nên nhận được sự trợ giúp. Họ là ai?

Thứ nhứt, là giới y khoa. Tất cả các BS, Y tá,… nói chung những người đang trực tiếp đương đầu với dịch bịnh để giành lại sinh mạng cho người dân. Họ rất đáng được quan tâm, đáng nhận tiền, bất kể lương của họ cao cỡ nào. Họ là những người trực tiếp đem sinh mạng của mình ra đánh cuộc với dịch bịnh. Dĩ nhiên $1200/người chẳng là gì so với lương cao ngất trời của họ. Món tiền “mọn” này không phải là trợ giúp, mà là một món quà của sự quan tâm, của lòng biết ơn đối với họ. Đáng lắm! Nên làm lắm! Sao lại quên họ, loại họ ra khỏi danh sách?

Thứ hai, những người kinh doanh nhỏ (small business). Họ phải đóng cửa tiệm hơn hai tháng qua. Tiền rent vẫn trả mà không có một đồng thu nhập thì chuyện trước mắt là cả nhà treo mỏ. Chuyện sập tiệm cũng khó tránh khỏi nếu vẫn phải đóng cửa tiếp. Họ đang xúm nhau biểu tình, đòi xả cảng ở nhiều Tiểu Bang, là chuyện dễ hiểu.

Nhớ lại thời gian tui còn tiệm furniture: Tiền mướn chỗ không thôi, đã tròm trèm $10K/tháng! Mười ngàn đô không phải nhỏ đâu! Đóng cửa liền hai ba tháng, tiền đâu trả tiền rent? Chủ building họ cũng cần tiền để sống, tiền trả ngân hàng hàng tháng, tiền bảo hiểm, tiền bảo trì, tiền mướn security,… Biểu họ tha tiền rent, họ có thể tha không? Trăm lần không! Chết chắc!

2. Cầm tấm check, lại nghĩ đến chuyện trợ cấp cho người cư trú bất hợp pháp ở California, đang gây ra nhiều tranh cãi, cũng như thưa kiện. California dành 125 triệu để giúp di dân lậu. Trong số 125 triệu, có 75 triệu từ tiền thuế của dân, và 50 triệu là tiền đóng góp từ bá tánh. Dự trù cho mỗi đầu người $500 USD.

Chính phủ Liên Bang đương nhiên loại di dân lậu ra khỏi danh sách trợ cấp. Nên nhớ, theo luật, họ phải bị trục xuất, vì họ nhập cư bất hợp pháp. Họ hoàn toàn không có một quyền lợi nào như công dân Mỹ được. Lấy tiền thuế của dân để lo cho họ thì chắc chắn không ổn! Hiện đã có ba tổ chức nạp đơn kiện Thống Đốc Gavin Newsom vụ chi 75 triệu này.

Một cái rắc rối khác, họ là di dân lậu, không mảnh giấy lộn lưng, vậy thì lập danh sách làm sao? Chẳng lẽ ghi: ông cao, ông lùn, ông có râu quai nón, bà tóc quăn, cô môi chẻ trái tim,… Và ai biết được tiền đó cho ai?

Nói cho rõ, tui không theo đảng DC, và dĩ nhiên không ủng hộ chuyện mở banh cửa biên giới để đón dân nhập cư lậu tràn vào như đi chợ. Dĩ nhiên lấy tiền thuế của tui, của gia đình tui đi nuôi những người di lậu thì không OK chút nào. Nhưng chuyện nhân đạo mà đảng DC đang làm, tui ủng hộ 50%. Sao lại 50%?

Hô hào quyên góp từ những tấm lòng từ thiện, thay vì lấy tiền thuế. Hiện đã có được 50 triệu, giờ “vận động” ông Thống Đốc, bà Chủ Tịch Hạ Viện Pelosy, các vị tai to mặt bự trong đảng DC, vì họ giàu vô kể. Vận động cả phe CH, vận động các chủ nhân nông trang nông trại, vận động hết “mọi tầng lớp nhân dân”, kể cả những người neo đơn, diện nghèo như tui, dân lãnh welfare, lãnh tiền SSI,… thì con số 125 triệu chỉ là chuyện nhỏ. Khi làm từ thiện, người ta quên đảng phái, quên chuyện chính trị dễ dàng. Đụng chi vào tiền thuế cho dân nó tiếng chì tiếng bấc, cho người ta thưa kiện? Tui ủng hộ phân nửa, tức là dùng tiền quyên góp, là vậy.

Cũng nên biết: Cali có nền nông nghiệp rất hùng mạnh. Những công việc “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” như cày bừa, hái trái cây, thu hoạch rau quả,… người bản xứ, ngay cả người Việt ở đây cũng không rớ tay, bởi vì quá cực khổ và lương rất thấp. Chỉ có dân lậu mới chấp nhận ôm hết những công việc này. Không có họ, nho ai hái (rượu đâu mà nhậu?), trái cây ai bẻ, rau làm gì có trên bàn cơm?

Trong cơn dịch này, mọi người bị cấm cung dài hạn, người ở lậu đói là cái chắc, và đói đầu tiên. Nhớ đến họ, giúp họ một chút, cũng là công bình, cũng là nhân đạo, là từ thiện đó mà. Tui ủng hộ.

3. Cầm tấm check, lại nghĩ đến những người đang được lãnh tiền trợ cấp (welfare, SSI), cũng nhận được tiền y như mọi người. Họ tuy nghèo, nhưng chính phủ không nên gởi tiền cho họ. Tại sao nghèo mà không giúp? Lý do đơn giản: Dù có dịch bịnh hay không thì hàng tháng chính phủ Liên Bang, Tiểu Bang, cũng gởi tiền thẳng vào trương mục của họ. Họ đủ sống từ năm này sang năm khác nhờ những món tiền đó rồi. Dịch xảy ra, tiền vẫn chảy vào y như vậy. Tiền mua thực phẩm, tiền nhà, tiền xăng, tiền bảo hiểm xe, tất cả không những không tăng, ngược lại còn giảm, thì thử hỏi, họ có bị ảnh hưởng gì trong cơn dịch mà phải trợ giúp cho họ?

Tiền giúp họ, đáng lẽ nên dồn cho những người kinh doanh nhỏ (small business), những người è cổ đóng thuế (nuôi họ). Những người này bị “hit” nặng nhứt, trực tiếp nhứt. Tiệm tùng, dịch vụ phải đóng cửa mấy tháng và có thể còn phải đóng dài dài. Không có thu nhập, họ chết chắc, nhưng những người hưởng trợ cấp Welfare hay SSI thì vẫn sống như họ từng sống.

Những điều tui nghĩ, các ông bà làm luật phe CH cũng nghĩ, cũng thấy, nhưng họ vẫn phải “chìu lòng” phe DC. Phe CH mà bác việc gởi chi phiếu cho những người này, thì chắc chắn 100% phe DC sẽ xù trọn gói, bởi vì đó là “nguồn phiếu” của họ. Chưa nói tới, Trump và phe CH sẽ nghe họ lập đàn trù 24/7/365, trong đó không ít những cụ gốc húp nước mắm, ăn welfare đời đời!

Thôi thì thêm một nhóm người vui trong cơn đại dịch cũng tốt. Thôi thì bớt nghe tiếng chửi của một số cụ ăn không ngồi cũng tốt. Kệ đi!

4. Cầm tấm check lại nghĩ đến chuyện trợ giúp ở VN: “Lên TV mà lãnh tiền!” Câu này thấy lan truyền trên mạng FB mấy tuần nay. Dân bán hàng rong, người bán vé số, người mở quán cóc, anh chạy xe ôm,… đều phải lãnh tiền “hàm thụ”, chớ tiền thiệt thì chưa thấy! Không những không thấy tiền trợ cấp, mà còn nghe loa phường, đài TV ra rả kêu gọi đóng góp, tiếp tay (mấy thằng ngồi thu thuế) để chống dịch! Tiền bỏ ống của bà già, của đứa con nít, họ cũng xoè tay nhận! Ôi! Xứ thiên đường!

5. Cầm tấm check, lại nghĩ đến ngày 30/04 và những ngày tháng khổ nạn sau đó.

Hôm nay 26/04/2020. Tháng Tư đã qua được 26 ngày! Chỉ còn 4 ngày nữa là đến 30/4! Tui không muốn nhớ, không muốn viết về tháng Tư đen. Chuyện buồn ai mà muốn nhớ chi. Nhưng có những chuyện muốn quên mà vẫn cứ nhớ. Có lẽ cả đời này cũng không thể quên được.

Nhớ mấy lần đổi tiền khiến dân trắng tay, nhớ đánh tư sản cướp nhà cướp vàng bạc châu báu, nhớ ngăn sông cấm chợ ccc gì cũng tịch thu, nhớ vùng kinh tế mới chết dần chết mòn, nhớ chợ trời nơi qui tụ cả người bị cướp và kẻ cướp, nhớ nhà nhà bán tủ bàn ghế giường nệm nồi ơ xoang chão quần áo giày dép để khỏi chết đói, nhớ bo bo nhai trẹo quai hàm, nhớ tù đày biệt xứ, nhớ dân bị đày đi làm thuỷ lợi thay trời, nhớ đốt sách cấm nhạc trước 75, nhớ cắt tóc để dài và cắt quần ống loa, nhớ chuyện vượt biên, thậm chí những chuyện cười ra nước mắt như “cái nồi ngồi trên cái cốc”, “TV chạy đầy đường”, “kem ăn không xuể phải đem phơi khô”,… tui cũng nhớ!

Tội ác CS giấy bút nào viết cho hết!

CS chủ trương tiêu diệt giai cấp. Đúng bon! Họ san bằng hết giai cấp! Sau cùng chỉ còn một giai cấp: mạt gọng từ đường, trên răng dưới lựu đạn sét! Thay vì giúp dân nghèo giàu lên, họ cào bằng để mọi người cùng nghèo, trừ “lãnh đạo”.

Biết bao nhiêu người nhảy lầu tự tử. Hàng trăm ngàn người chết trong tù đày. Hằng triệu người bỏ xác trên rừng hay biển cả. Mấy triệu thanh niên hai miền bị chúng nướng trong chiến tranh xâm lược do bọn ngoại bang chủ xướng và cung cấp vũ khí. Có bao nhiêu oan hồn đến hôm nay vẫn đeo họ báo oán?

Chúa dạy phải yêu cả kẻ thù! Chúa ơi! Kẻ thù xấu ác đến vậy, chừng nào con mới có thể quên, có thể tha cho họ được? Muốn quên, chúng cũng không cho quên, vì cứ ngày này là chúng rầm rộ tổ chức ăn mừng cái ác! Chúng đang chuẩn bị cờ quạt để vui trên tội ác của chúng nữa đó! Sắp tới rồi!

Peter Chánh Trần

Tháng TƯ đen, buồn như mọi năm.