Đến Qui Nhơn sau mùa hè đỏ lửa
Tôi chỉ là người lính trẻ pháo binh
Tiểu đoàn tôi đóng quân vùng Núi Bé
Giữa bốn bề bát ngát mía lên xanh
Hôm đầu tiên tôi lò mò xuống phố
Chân rụt rè chẳng có một thân quen
Hỏi thăm đường cô em tròn mắt ngó
Rồi ngại ngùng né tránh bước sang bên
Cô chắc sợ mấy “thằng cha lính bợm”
Trong khi tôi mặt sữa mới ra trường
Vậy mà hát…”thương anh trai tiền tuyến
Em ngoan hiền làm em gái hậu phương”…
Ngày nghỉ phép trôi nhanh như gió thổi
Tôi giã từ góc phố quán cà phê
Theo pháo đội hành quân đi khắp nẻo
Cầu Bà Gi, đường 19, An Khê…
Khi Phù Ly ruộng vườn hoang xơ xác
Phố Bồng Sơn gạch ngói ngổn ngang buồn
Đồi Thiết Đính oán mây mù An Lão
Thương dân lành phải chịu nỗi tai ương
Dăm ba tháng về Qui Nhơn một bận
Cũng tập tành nâng chén gọi hồn men
Ai biết được ngày mai đời lính trận
Không chiến bào bọc xác gửi biên cương
Và phố xá với tôi nhòa kỷ niệm
Qui Nhơn gầy chưa có nợ tình ai
Ngày di tản tiểu đoàn tôi tan tác
Gãy súng rồi bè bạn lạc muôn nơi
Chiến hữu xưa có còn ai sống sót
Về Qui Nhơn xin cho gửi lời thăm
Thành phố nhỏ một thời tôi qua đó
Mang vết hằn thương tích cuộc đao binh!
Chàng Đông Ry Nguyễn