BẠN HỎI TÔI (thơ Quan Dương)

Facebooktwitterredditpinterestlinkedinmail

Image may contain: sky and outdoor

BẠN HỎI TÔI

Bạn hỏi tôi sao lâu quá không thấy về
Thăm lại chiếc cầu bắc qua con phố
Bạn hỏi tôi có khi nào còn nhớ
Tuổi thơ cùng con cá lội dưới sông
Bạn hỏi thấy gì qua cuộc sống lưu vong
Thấy gì là thấy gì? Nói sao bạn hiểu
Nơi gọi là quê hương không còn là quê hương nữa
Kể từ khi giặc phương Bắc tràn vào
Tôi chẳng vui gì khi bỏ nước mà đi
Nhưng hỏi bạn làm sao tôi ở lại
Khi không thể với sức cùn cạn trí
Đám tham quan lại ruồng bố mỗi ngày
Khi người dân há miệng mắc quai
Có miệng để ăn mà không được nói
Có muốn khóc cũng ráng mà ngăn lại
Có ước mơ thì giấu chặt trong lòng
Dân tôi mơ gì bạn có hiểu được không
Quyền bình dẳng một điều sơ đẳng nhất
Điều rất rõ cứ tưởng rằng nhỏ nhặt
Nhưng lại bị tước đi ngay từ lúc chào đời
Tôi biết trong lòng bạn có thể trách tôi
Tại lâu quá không về nên tôi không thấy
Những tòa biệt thự nguy nga tráng lệ
Những chiếc xe bóng lộn chạy trên đường
Nghe bạn nói sao tôi thấy quá là thương
Vì bạn rõ chủ những chiếc xe nhà đó
Là những kẻ chặn tiền dân đóng thuế
Trút nợ công lên đầu cổ đời sau
Ở những vùng rừng núi thượng du
Những đứa bé một ngày hai buổi
Muốn đến trường phải đu dây sinh tử
Gặp lũ mùa vật lộn với suối sâu
Những cảnh đời trái ngược bạn rõ hơn tôi
Bên cạnh đám xã hội đen là đám xã hội đỏ
Lũ bọn họ hùa cùng nhau một lũ
Hiếp đáp dân lành chụp mũ vu oan
Họ giẫm đạp lên hai chữ nhân quyền
Đối với ngoại xâm họ cúi đầu thật thấp
Biển đảo bán xong họ bàn nhau bán đất
Núp sau mỹ từ làm kính tế đặc khu
Đám gia nô có mắt giả như mù
Họ xúm vào cùng tung hô vạn tuế
Hỏi bạn làm sao người dân không sợ
Khi họ lăm le động một tí gông cùm
Họ luôn mồm chửi phản động lưu vong
Là những kẻ ôm chân đế quốc
Nhưng bọn họ lại âm thầm gom góp
Tài sản ăn chia để trốn thoát khi cần
Gom trăm dâu đem đổ đầu tằm
Nợ họ gây ra người dân phải gánh
Đất nước bây giờ đã trở thành vô cảm
Trước hiểm họa xâm lăng chờ phủ ập lên đầu
Nói nãy giờ chắc bạn đã hiểu vì sao
Tôi lâu quá chưa một lần quay lại
Nơi mảnh đất có người em đang đợi
Trên chiếc cầu bắc qua con sông
Bên này cầu tôi một kẻ lưu vong
Bên kia cầu không còn quê hương nữa
Lũ bọn họ đang bày mâm dọn cỗ
Trên dĩa thức ăn là thịt của đồng bào
Tôi không về. Chắc sẽ không về đâu
Quan Duong