CHỦ ĐÍCH CỦA PUTIN KHI XÂM LĂNG UKRAINE (Trịnh Khải Nguyên Chương)

Facebooktwitterredditpinterestlinkedinmail

May be an image of map and text

May be an image of outdoors

Tiến sĩ George Weigel là thành viên cao cấp của Trung tâm Đạo đức và Chính sách Công cộng Washington, và là người viết tiểu sử Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II. Nhân kỷ niệm 100 năm nạn đói kinh hoàng tại Ukraine kéo dài trong suốt hai năm 1921 và 1922, VietCatholic xin kính mời quý vị và anh chị em theo dõi bản dịch sang Việt Ngữ một bài viết của ông nhan đề “Murderers’ Row, Soviet-Style”, nghĩa là “Hàng Dài Những Tên Đao Phủ Thủ Theo Kiểu Sô Viết”
Hơn một trăm năm trước, vào ngày 7 tháng 11 năm 1917, Lênin và Đảng Bolshevik của y đã phỗng tay trên cuộc cách mạng hỗn loạn của nhân dân Nga đã bắt đầu từ tám tháng trước đó, và khởi động cuộc thử nghiệm đầu tiên chủ nghĩa toàn trị trong thời hiện đại. Cuộc tắm máu sau đó là chưa từng có, không chỉ giới hạn trong bản thân cuộc thử nghiệm này mà còn tiếp diễn trong cuộc tắm máu nhân loại kinh hoàng được truyền cảm hứng bởi Lênin trong sáu thập kỷ tiếp theo. Và đáng buồn là giấc mơ của chủ nghĩa Lênin vẫn tiếp tục: trong hố sâu địa ngục Bắc Triều Tiên; trong quốc đảo ngục tù Cuba; ở nơi lẽ ra phải là một trong những quốc gia giàu có nhất hành tinh Venezuela; và ở các quốc gia khác nữa nơi người dân vẫn lầm than như Trung Quốc và Việt Nam. Trong thế kỷ 20, Lênin và các đệ tử của hắn đã gây ra nhiều vị tử đạo hơn những tên như Caligula, Nêrô và Diocletiô có thể tưởng tượng ra được. Tuy nhiên, bằng cách nào đó, các cuộc tắm máu cộng sản chưa bao giờ dẫn đến những sự lên án liên tục, rõ ràng và mạnh mẽ như đối với các chế độ chuyên chế khác.
Nỗi kinh hoàng mà Lênin đã tung ra hiếm khi được ghi lại một cách mạnh mẽ như trong cuốn sách mới của Anne Applebaum, “Red Famine: Stalin’s War on Ukraine”, nghĩa là “Nạn đói Đỏ: Cuộc chiến của Stalin ở Ukraine”. Trong một nghiên cứu đoạt giải Pulitzer có tựa đề Gulag, được công bố trước đó, Applebaum đã chứng minh rằng các trại lao động nô lệ ở “quần đảo ngục tù” của Aleksandr Solzhenitsyn không phải là một hệ lụy ngẫu nhiên do các chính sách của Liên Sô, mà là một phần không thể thiếu được của nó, về mặt kinh tế và chính trị. Trong Nạn đói Đỏ, Applebaum làm rõ không thể nhầm lẫn rằng hai cuộc Holodomor, nạn đói khủng bố ở Ukraine đã cướp đi sinh mạng của khoảng bốn triệu người vào năm 1932-33, và trước đó là một triệu người trong 2 năm 1921-1922, đã được tạo ra một cách giả tạo và được thực thi một cách tàn nhẫn bởi Lênin và người thừa kế của y, là Stalin, để phá vỡ tinh thần dân tộc của Ukraine trong khi cung cấp ngoại tệ từ xuất khẩu nông sản cho một Liên Sô đang chùn bước vì một nền kinh tế sai lầm. Hay nói một cách đơn giản hơn: hai tên giết người không gớm tay này đã bỏ đói khoảng năm triệu đàn ông, phụ nữ và trẻ em vì các mục đích chính trị và ý thức hệ.
Các vụ giết người hàng loạt đó có thể xảy ra trên quy mô kinh hoàng như thế là do ngọn lửa của niềm tin cách mạng hoang tưởng đã thiêu rụi nhiều lương tâm. Ví dụ, ở đây là lời khai ớn lạnh, hậu Holodomor của một nhà hoạt động cộng sản, người đã giúp thực hiện sự tàn phá thảm khốc nền nông nghiệp ở Ukraine, và thay thế nó bằng các trang trại tập thể theo đúng ý thức hệ:
Tôi tin chắc rằng cứu cánh biện minh cho phương tiện. Mục tiêu lớn của chúng tôi là chiến thắng của chủ nghĩa cộng sản, và vì mục tiêu này, mọi thứ đều được phép – nói dối, ăn cắp, tiêu diệt hàng trăm nghìn và thậm chí hàng triệu người, tất cả những người đang cản trở công việc của chúng tôi, tất cả những kẻ đứng cản đường. Ngần ngại hay nghi ngờ về tất cả điều này chỉ dẫn đến “thứ tri thức buồn nôn” và “thứ chủ nghĩa tự do ngu ngốc.”
Trong vũ trụ luân lý của chủ nghĩa Bolshevism, hai cộng hai thực sự có thể bằng năm — hoặc bảy, hoặc ba, hoặc bất cứ điều gì mà Cách mạng yêu cầu.
Và do đó, giống như chế độ nô lệ, chế độ diệt chủng đã được đưa vào hệ thống của Liên Sô. Tuy nhiên, Applebaum báo cáo tiếp rằng khi hàng nghìn người Ukraine từ từ chết đói, cơ thể của họ tiêu hao đến mức những người tiều tụy nằm chết trên đường phố hoặc ven đường, “các nhà xuất khẩu Liên Sô tiếp tục vận chuyển ra khỏi đất nước trứng, thịt gia cầm, táo, các loại hạt, mật ong, mứt, cá hộp, rau đóng hộp và thịt hộp… là những thứ có thể giúp nuôi sống người dân Ukraine”. Nhưng việc cho Ukraine ăn có nghĩa là phải thừa nhận phẩm giá của những người mà Lênin và Stalin đã gạt bỏ như là “những con người cũ”, những thành phần “phú nông địa chủ”. Applebaum kết luận rằng những nạn đói chết hàng triệu người như thế không phải là các dấu chỉ cho thấy chính sách của Stalin đã thất bại; đúng hơn, “đó là một dấu chỉ của thành công”. Cách mạng đã đánh bại từng kẻ thù đáng sợ nhất của nó, từng người một, thông qua sự thống khổ từng giờ của nạn đói do nhà nước áp đặt và cưỡng chế.
Cũng không kém phần đạo đức cách mạng theo chủ nghĩa Lênin và Stalin là việc các tòa báo phương Tây ngầm chấp nhận nạn đói giả tạo hàng loạt này của các phóng viên phương Tây là những người biết rõ điều gì đang xảy ra ở Ukraine – nhưng không viết gì về nó, để không gây nguy hiểm cho các nguồn tin của họ từ Kremlin và lối sống nhàn nhã của họ ở Mạc Tư Khoa. Ở đây, nhân vật phản diện chính vẫn là Walter Duranty của New York Times, một tác nhân chính trong việc che đậy hai cuộc Holodomor, tiếp tục kéo dài đến những năm 1960 và đang được hồi sinh ở nước Nga của Putin ngày nay, như một phần của cuộc chiến tuyên truyền chống lại một Ukraine hiện đã độc lập. Đạo đức của Duranty được tóm tắt gọn gàng trong một trong những công văn năm 1935 của ông ta: “Người ta có thể phản đối rằng việc giải phẩu các động vật sống là một điều đáng buồn và đáng sợ, và sự thật là có rất nhiều người đã phản đối thử nghiệm của Liên Sô, coi đó là một thử nghiệm bất hạnh; nhưng trong cả hai trường hợp, đau khổ gây ra được thực hiện với một mục đích cao cả”.
Có lẽ để đánh dấu một trăm năm nạn đói tại Ukraine, tờ New York Times nên rút lại Giải thưởng Pulitzer dành cho Walter Duranty, như một cử chỉ nhỏ cho thấy sự ăn năn trước bàn thờ nhân loại đã rỏ máu hàng triệu triệu người.
————————————————————————-
Chủ Đích của Putin Khi Xâm Lăng Ukraine
24/02/2022. Trịnh Khải Nguyên-Chương
Khi Vladimir Putin ra lệnh phóng tên lửa vào thủ đô Kyiv của Ukraine và xua đại quân cùng chiến xa xâm lăng xứ sở lân bang này một cách trắng trợn, coi thường công luận quốc tế, ông ta không chỉ có chủ đích tiến chiếm một vùng đất làm trái độn bảo vệ lãnh thổ Nga. Mục đích tối hậu trong đầu Putin xa hơn thế nhiều. Ông ta muốn đặt Hoa Kỳ và đồng minh thành trọng điểm của cuộc tranh chấp, và không ngần ngại buộc tội Hoa Kỳ và đồng minh đã đẩy nước Nga vào tình thế bắt buộc phải khởi chiến để tự vệ.
Putin nói như thế trong bài diễn văn dài một tiếng đồng hồ hiệu triệu quốc dân Nga trước khi tiếng súng đầu tiên nổ. Trong bài diễn văn này, Putin nói: “Tất cả những gì mà cái-gọi-là khối Tây phương, một khối tập hợp các quốc gia theo Mỹ, toàn bộ là một đế quốc gian dối, láo khoét…” Hoa Kỳ và đồng minh sau khi Liên bang Xô-viết sụp đổ đã “cố hết sức đập nát, đè bẹp và triệt tiêu chúng ta… Chúng ta nhớ mãi chứ không bao giờ quên điều đó.”
Bài diễn văn Putin đọc hôm thứ Hai 21/2/2022, nội dung vạch ra chủ đích rõ rệt như thế, nhưng sang ngày thứ Ba 22/2, Tây phương vẫn hy vọng Putin chỉ công nhận nền độc lập của hai vùng đất sát biên thùy rồi ngưng ở đó – tuy là một hành động vi phạm trắng trợn công pháp quốc tế, nhưng chiến tranh không có nguy cơ lan rộng. Ngoại trưởng Mỹ Antony Blinken hôm thứ Ba còn tuyên bố với truyền thông báo chí là ông sẵn sàng ngồi lại vào bàn hội nghị để thương thảo tìm kiếm một đáp án ngoại giao. Kỳ thực, khi tuyên bố lệnh cấm vận trừng phạt kinh tế, Tây phương chỉ mới sử dụng vài biện pháp nhẹ nhắm vào vài ngân hàng Nga và ngưng chỉ thủ tục chấp thuận đường ống dầu khí từ Nga vào Đức.
Mọi việc thay đổi nhanh chóng vì sang ngày thứ Năm, tên lửa Nga bay khắp bầu trời Ukraine phá hủy nhiều căn cứ quân sự và dân sự. Điều này cho thấy Putin không nhân nhượng, ông ta quyết tâm sử dụng cuộc chiến này như sự trả thù và trả đũa Tây phương, nhất là Hoa Kỳ.
Bài diễn văn của Putin là lời đe dọa trực tiếp đối với Tây phương. Trong lời tuyên chiến, ông ta cảnh cáo thẳng thừng là “các lực lượng thù địch bên ngoài” chớ có vọng động đem quân trợ giúp Ukraine, bởi làm như thế là sẽ nhận lãnh “một hậu quả khôn lường, một hậu quả khủng khiếp chưa từng bao giờ xảy ra trong lịch sử bọn chúng bay.”
Một lời đe dọa suông hay Putin đã sẵn sàng mở rộng chiến tranh?
Khó đoán. Putin xưa nay vẫn là người khó đoán. Ta chỉ có thể biết chắc một điều là Putin sẽ không ngần ngại hành động bất cứ chuyện gì miễn lợi cho Nga và hại cho Tây phương. Lời đe dọa của Putin nguy hiểm ở chỗ nó mơ hồ, không rõ rệt, và đó là thủ thuật của tay cựu trùm KGB quyền biến.
Suốt năm qua, Hoa Kỳ viện trợ quốc phòng cho Ukraine cả trăm triệu Mỹ kim để giúp quốc gia này củng cố quân đội chống Nga. Tổng thống Joe Biden tuyên bố rõ là Hoa Kỳ sẽ tiếp tục viện trợ ngay khi Nga xua quân sang xâm lăng. Và khi cuộc xâm lăng bắt đầu, lãnh đạo Ukraine chính thức kêu gọi sự trợ giúp nhiều hơn từ khối Tây phương. Sáng hôm thứ Năm, tổng thống Volodymyr Zelenskyy tiết lộ ông mới nói chuyện với tổng thống Biden và các nhà lãnh đạo Tây Âu khác về việc thành lập một liên minh “chống-Putin”. Trong số những mục tiêu của liên minh này là trợ giúp quân sự và tài chính cho Ukraine, đồng thời bảo vệ không phận để ngăn chặn không cho Nga tấn công từ trên không.
Liệu Nga có xem một liên minh như vậy là hành động lâm chiến của Tây phương và sẽ có phản ứng quyết liệt và tích cực? Bài diễn văn của Putin không cho ta một diễn giải thỏa đáng nào về chuyện này. Nhưng đấy chính là chủ đích của Putin. Khi gây chiến, ông ta đặt Tây phương vào một tư thế lúng túng, không biết phải đối phó ra sao cho đúng. Một mặt, họ đành bỏ Ukraine cho Nga (quyền lợi của Mỹ ở Ukraine không nhiều, đa số dân Mỹ nghĩ thế); mặt khác, họ bị cuốn vào một cuộc chiến với một quốc gia hùng mạnh có rất nhiều vũ khí nguyên tử.
Đối với Putin, đó chính là điều ông ta mong đợi. Trong bài diễn từ tuyên chiến đọc sáng thứ Năm 24/2/2022, ông ta đổ mọi thứ tội lỗi lên Hoa Kỳ và Tây Âu, từ sự sụp đổ của Xô-viết cho đến các cuộc xung đột lớn nhỏ ở Trung Đông. “… Bất cứ nơi nào trên thế giới có vết chân của Tây phương đặt tới, nơi đó có máu đổ, có những vết thương không thể chữa lành, và sôi sục máu khủng bố, cực đoan…” Ông ta nói như thế.
Đấy không phải lập luận của kẻ đang tìm cách giải quyết chuyện tranh chấp vặt vãnh giữa hàng xóm láng giềng, nó là lời tuyên chiến với khối đại thù địch gần như truyền kiếp.
Một điều chắc chắn trong những ngày tháng sắp tới: máu của nhân dân Ukraine sẽ đổ xuống thấm đẫm mảnh đất hiền hòa của một dân tộc nằm sát bên cạnh con gấu Nga hung tợn.
– Trịnh Khải Nguyên Chương.