30/4 _ 45 NĂM ĐỜI GIÓ BỤI… (thơ Lan Phi)

Facebooktwitterredditpinterestlinkedinmail

May be an image of 1 person

May be an image of big cat

Và cứ thế tao sống đời lây lất
tháng tư về nơi đất chật _ người đông
sáng bến xe tối hàng quán ven sông
xấp vé số…kiếm vài đồng cầu sống..
Tao vẫn biết thằng lính nghèo thất trận
nợ tang bồng khi bỏ lại đôi chân
đến tháng tư ..cặp nạng gẫy nửa chừng
bọn chiến thắng coi tao là quái vật
Tao cũng biết thằng tù _ thằng thương tật
chỉ trách trời khi lịch sử sang trang
sao bắt tao thằng lính thích ngang tàng
lại phải sống trong nhục nhằn đau đớn
Tao vẫn mộng những bình minh sương sớm
sáng tiền đồn Kontum lạnh tê môi
chiều Chupao đốt thuốc ngắm Ngok Hồi
đêm Gia vực cọp rừng thôi bỏ bước
Phố Hoàng Diệu em giang hồ say khướt
bá vai cùng chiều dạo bước mù sương
em vuốt ve vết sẹo của chiến trường
mắt ngân ngấn nói thương người lính trận
Tao giờ sống lầm lì nơi phố thị
vẫn nhớ rừng với hơi thở Trường sơn
đời lênh đênh thu hẹp một góc đường
đêm trăn trở bên vĩa hè lăn lóc
Có nhiều lúc mơ chiến bào bật khóc
cọp nhớ rừng nên nước mắt rưng rưng
lũ mưa rừng phủ trắng nẻo biên cương
hay ngày hết ánh tà dương khuất núi
45 năm tao lăn thân gió bụi
giữa ban ngày làm thằng Cuội …chờ trăng
LanPhi