Ta đã vì Em từng đêm thức trắng
Nghe gió về khua lá ngỡ người thương
Từ dạo xa Em lòng ta hoang vắng
Như nghĩa trang buồn cô quạnh chiều sương
Hỡi Người dấu yêu! Bao mùa Quốc Hận
Ta vẫn chưa nguôi cơn giận chính mình
Tất cả tại ta yếu hèn thiển cận
Mắc lận quân thù, ỷ lại đồng minh
Ta đã mất Em mùa Xuân tang tóc
Trước một kẻ thù quỉ quyệt hung hăng
Còn ta bơ vơ mịt mù hoảng loạn
Từ thế lui quân thành cuộc tan hàng
Em phải một phen đổi đời khủng khiếp
Giặc nước thay tên đổi họ Lạc Hồng
Tròng vào đầu Em búa liềm áp bức
Đeo trên ngực Em sao máu chảy ròng
Em đã rơi vào vòng tay kẻ cướp
Vẹm Hồ thổ phỉ gốc gác Tàu nô
Man rợ, tham tàn, khả ố, dâm ô
Như đóa hoa Quỳnh giữa trời giông tố
Bốn mươi tám năm đoạn trường đau khổ
Em úa tàn khô héo bệnh trầm kha
Từ phong cùi lở loét đến si đa
Mặt sượng sùng sau phấn son lòe loẹt
Ngày nay Em đã úa tàn nhan sắc
Chỉ còn tấm thân rách nát tang thương
Vẹm phỉ xúm vào xẻ thịt lóc xương
Trước khi dâng Em cho phường Tàu chệt
Chẳng lẽ đời Em đến đây là hết?
Cô gái Lạc Hồng tuổi bốn nghìn năm
Không bao giờ, không bao giờ em chết!
Như đã bao lần thoát nạn ngoại xâm
Sẽ đến một ngày giáng trần Phù Đổng
Sẽ đến một ngày Lê Lợi phục sinh
Sẽ đến một ngày Quang Trung tái thế
Cứu Em ra khỏi xiềng xích điêu linh
Riêng ta khi ấy đã là tro bụi
Nghe dậy đất trời Tiếng Gọi Công Dân
Và lá Cờ Vàng muôn đời Tổ Quốc
Phất phới reo mừng Đất Nước hồi xuân.
Confession of April
I’ve been sleepless every night missing you
Thinking of you whenever winds stir leaves
Since you depart i am so deserted
Like the cemetery in fog evening
Oh my love! after years of national grievance
I have not yet stop angering at myself
For all my weakness and shortsightedness
Duped by enemies, relied on allies
I lost you in a mournful springtime
Before a vicious ferocious enemy
while I was helpless, panic, and blindfolded
Going from retreat to dissolution
You have had horrid life-changing events
rebels altered your traditional name
charged on your head the oppressive doctrine
fixed on your chest the blood-dropping star
You have fallen in the arms of bandits
Those local thugs of Chinese origin
Barbarian, greedy, shameless, abusive
Like a chaste flower between thunderstorm
Forty- five years of tearing suffering
You withered with incurable disease
From leprosy, ulcer, to Aid syndromes
Your face horrible behind thick powder
Nowadays your beauty’s faded away
All you have left is a broken body
Viet thugs scramble to cut your bones and meat
Before offering you to the Chinese
Is that the way your life comes to its end?
The four-thousand-year-old girl of my race
Never and never you’ll cease to exist
As many times you’ve survived invasions
A day will come Phu Dong* descends on earth
A day will come Le Loi* revives in life
A day will come Quang Trung* reincarnates
To save you out of Communist shackles
I would have then turned to dusts and ashes
Hearing the echoes of Citizen Call
Seeing the Land’s eternal yellow flag
All cheer to welcome the restoration.
Huy Phan