Việc ông Tập Cận Bình sang Việt Nam có lẽ sẽ không ầm ĩ như thế nếu không có vụ khu trục hạm Lassen tuần tra trong vùng biển mà Trung Quốc bồi đắp trái phép. Tập sang Việt Nam trước đại hội Đảng cũng là điều lập lại như từ hơn hai mươi năm qua Bắc Kinh vẫn làm: xác định vị thế chiến lược của Trung Quốc ngay tại tâm điểm quyền lực: Ban chấp hành Trung ương đảng Việt Nam.
Nhưng lần này thì khác, ông sang Hà Nội để mang thông điệp tới cho Việt Nam: Trường Sa, Hoàng Sa là của Trung Quốc. Và thông điệp ấy sẽ được đọc trước Quốc hội Việt Nam như báo chí Việt Nam loan tin hai ngày trước đây.
Ông Tập Cận Bình đã từng tuyên bố điều này trước mặt Tổng thống Barak Obama của Mỹ rằng Hoàng Sa, Trường Sa là của Trung Quốc từ thời cổ đại. Ông Obama ngẩn ngơ vì nó đâu phải chuyện của nước Mỹ mà phải biết ngày nào Trung Quốc nó chiếm Biển Đông? Rất lịch sự, Tổng thống Mỹ nhắc nhở ông Tập: Hoa Kỳ không can thiệp vào các tranh chấp và không đứng về nước nào, Hoa Kỳ quan tâm vấn đề tự do hàng hải và đường hàng không (vì vậy Bắc Kinh không nên tự cho mình là có quyền khống chế toàn bộ khu vực).
Nhưng khác với Mỹ, Việt Nam biết rõ ông Tập nói láo. Hà Nội luôn tuyên bố Việt Nam có đầy đủ minh chứng về chủ quyền của mình tại Hoàng Sa, Trường Sa. Không những có giấy tờ mà còn có máu nữa. Những giọt máu đổ ra đỏ thẫm cả một vùng biển rộng lớn. Đổ ra từ trước Hội nghị Thành Đô đã đành, bây giờ vẫn tiếp tục đổ. Không phải máu lính, máu bộ đội mà là máu ngư dân, những tấm lưng trần vấy máu Hoàng Sa vẫn sờ sờ ra đó và Bộ Ngoại giao đâu cần phải tìm kiếm gì xa xôi.
Hà Nội cho mình là khôn ngoan hơn khi công khai mời người cướp phá đất nước Việt Nam ra trước Quốc Hội để trả lời những điều mà Bắc Kinh đã làm trong bao nhiêu năm qua trên chủ quyền “không thể tranh cãi” của Việt Nam. Hà Nội tin rằng mối tình hữu nghị giữa hai Đảng sẽ khiến Tập Cận Bình nói tốt hơn ở những nơi khác. Trước gần 500 cái đầu “sành sõi” của các đại biểu không lẽ họ Tập dám vọng động hay sao?
Giấc mơ này sắp thành hiện thực vì chỉ còn vài ngày nữa thôi thì Chủ tịch Tập Cận Bình sẽ cho nhân dân Việt Nam thấy sự thông minh, vĩ đại của Đảng ta. Lúc đó từ trên chiếc bục của Quốc Hội, Tập Cận Bình sẽ có bài phát biểu đậm tình hai nước anh em và thế lực phản động sẽ không còn cơ hội chống phá nữa.
Trên lý thuyết thì như vậy nhưng thực tế e rằng Đảng Cộng sản Việt Nam đã tính sai một nước cờ, từ một nước cờ thôi, cả bàn cờ có thể sẽ bị xóa trắng.
Nếu các nhà hoạch định chính sách của Đảng kỳ vọng vào lịch sự tối thiểu của một nguyên thủ quốc gia thì có thể Việt Nam sẽ trả giá rất đắt. Tập Cận Bình không có thói quen nhã nhặn và lịch thiệp. Mỗi khi tới đâu ông ta và đoàn tùy tùng mang theo hàng bó tiền để lấp miệng những tập đoàn cá mập của nước ấy. Chính phủ nước nào cũng cần tiền và vì vậy chính sách “đồng bạc đâm toạc tờ giấy” của Trung Quốc luôn hiệu quả ở khắp nơi, ngoại trừ nước Mỹ.
Không phải vì giàu mà Mỹ không thể mua chuộc được mà bởi Mỹ có một quốc hội dân chủ thật sự nên không ai có thể khống chế ý muốn của người dân.
Tập Cận Bình sang Mỹ và biết người Mỹ đối phó với ông ta như thế nào, trong khi đó không cần sang Việt Nam ông ta cũng biết người anh em của Bắc Kinh cần gì và do đó không cần phải đối phó.
Cái mà Tập cần đối phó là nhân dân Việt Nam, những kẻ cứng đầu truyền kiếp.
Nhân dân được Quốc Hội đại diện và lần này ông Tập sẽ có cơ hội cho nhân dân biết một cách chính thức quan điểm và chủ trương của nước ông, cho dù trong lời lẽ đôi khi có làm cho người nghe phật ý.
Ông sang Hà Nội để mang thông điệp tới cho Việt Nam: Trường Sa, Hoàng Sa là của Trung Quốc. Và thông điệp ấy sẽ được đọc trước Quốc hội Việt Nam như báo chí Việt Nam loan tin hai ngày trước đây. Ông Tập Cận Bình đã từng tuyên bố điều này trước mặt Tổng thống Barak Obama của Mỹ rằng Hoàng Sa, Trường Sa là của Trung Quốc từ thời cổ đại.
Ông nói gì? Không cần thông minh mới suy đoán được, cả nước Việt Nam sẽ được nghe nội dung như sau:
“Hai nước chúng ta từng có nhiều thời kỳ nồng ấm và Trung Quốc đã làm hết sức chứng tỏ sự quan tâm đối với cách mạng Việt Nam. Những cuộc cách mạng ấy đều có sự đóng góp của Trung Quốc và mặc dù từng có thời kỳ va chạm nhưng Trung Quốc chủ trương sống chung hòa bình với Việt Nam như tấm gương Hồ Chủ tịch từng theo đuổi.
Chúng ta có những va chạm về chủ quyền thì đó cũng là điều bình thường, vấn đề là phải giải quyết như thế nào thì hai đảng anh em vẫn tiếp tục thương thảo. Ngoại trừ những nơi mà Trung Quốc đã có chủ quyền từ thời xa xưa, còn lại những nơi đang có tranh chấp chúng ta sẽ nói chuyện với nhau trong tinh thần tương kính. Chúng ta sẽ có những cuộc đàm phán song phương bình đẳng và hữu nghị. Trung Quốc luôn luôn trợ giúp cho Việt Nam từ thời chiến tranh và bây giờ cũng không ngoại lệ, sự phát triển kinh tế của Việt Nam là ưu tư hàng đầu của Đảng cộng sản Trung Quốc.”
Sau bài phát biểu này thì Quốc hội Việt Nam sẽ làm gì?
Vỗ tay trời ạ!
Ông Tập nói những gì Trung Quốc từng nói hàng chục năm qua mà có thấy ai chống đối đâu? Ngay cả Quốc hội, nơi được xem là diễn đàn cao nhất của người dân cũng nói theo lời của Đảng, mà Đảng Cộng sản Việt Nam là con ngựa mang cái hàm thiết chỉ chạy theo sợi dây do Đảng Cộng sản Trung Quốc điều khiển. Con ngựa ấy thuần thục và dễ mến đến độ thằng nài cũng khinh bỉ vì không dám một chút bất kham cho nài có cơ hội trổ tài huấn luyện.
Người dân chỉ còn hy vọng bài bản “cúp điện” sẽ được mang ra sử dụng như công an từng sử dụng trong đêm sinh nhật của No U tại Hà Nội.
Nhưng cũng không chắc vì trợ lý ông Tập nào phải tay mơ, một cái loa cầm tay sẽ được mang theo để cho ông nói hết những điều muốn nói.
Chỉ tội nghiệp cho vài ông đại biểu bất kham trong cái nhà lồng ấy là bực tức vì không hỏi được câu mình muốn hỏi. Các ông cũng tự biết sẽ không có cơ hội nói năng gì đâu khi ông chủ tịch ngồi lom lom với cây búa trên tay cùng với cái nút bấm re re mỗi lần “cấm nói”.
Mà hỏi cái gì khi cả nước đã có sẵn câu trả lời rồi: Chúng đang diễn và diễn rất tốt bởi người dân là một đám khán giả được trang bị thứ kiến thức của lá cải và lá gan sợ hãi của loài sứa.
Cám ơn ông Tập đã cho nhân dân chúng tôi bừng tỉnh trước chính sách hai mang “đưa người cửa trước, rước người của sau”của Đảng. Chỉ thiệt hại cho nhân dân khi những đám người được đưa được rước ấy ra về thì cả cái khố nhỏ xíu của chúng tôi cũng bay đâu mất nói chi tới biển đảo ngoài kia?