Người thương binh vắn số.
Là một hoa tiêu trực thăng, tôi đã tham dự nhiều phi vụ tản thương nhưng đây có lẽ là trường hợp đặc biệt trở thành một kỷ niệm buồn cho tôi…
Chúng tôi được gọi đến bốc thương binh cho một đơn vị Địa Phương Quân.
Anh lính được khiêng trên cái cáng làm bằng áo mưa nhà binh và đặt nằm ngay sau lưng ghế của phi công, bụng và ngực băng thấm máu loang lổ, nằm thiêm thiếp…
Phi cơ đang bay thì anh tỉnh đậy, lấy tay khều sau lưng ghế. Nghe tiếng động, tôi quay lại, anh ra dấu là muốn hút thuốc.Tôi lấy một điếu thuốc, châm lửa, cởi seat belt cúi xuống gắn lên môi anh. Cố gắng lắm, anh mới rít được vài hơi rồi lắc đầu tỏ vẻ không muốn hút nữa.Tôi lấy điếu thuốc vứt đi… Nằm thiêm thiếp một lát, anh lại gọi và đưa cho tôi cái bóp của anh, ra dấu như muốn nhắn tôi điều gì. Cúi sát để nghe anh thều thào là anh đang cảm thấy thân thể lạnh từ từ, chắc không sống được nên nhờ tôi mang cái bóp về cho gia đình, hình ảnh vợ con và địa chỉ ở trong đó. Tôi nhận lấy cái bóp, lòng lo sợ vì phải chăng anh đã biết là mình sắp chết? Tôi hối hoa tiêu phụ bay nhanh thêm để hy vọng đem anh về kịp bệnh viện. Thỉnh thoảng ngó lại trông chừng, nhưng chưa về đến thì anh đã trút hơi thở cuối cùng, đầu nghẹo sang một bên, khuôn mặt bình thản như người đang ngủ. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi chứng kiến một người trút hơi thở cuối cùng.
Tôi cảm nhận giữa biên giới sống chết chỉ là một hơi thở mong manh ! Đời thật vô thường, thế là xong một kiếp người bạc bẽo !
Thân xác con người có nghĩa gì đâu !
Một ngày mùa hè nóng như đổ lửa, chúng tôi dược yêu cầu đến chở một số tử thi của BB đã chết hai ba ngày rồi! Xác được bỏ trong body bag, dưới trời nắng, xác sình thốí rất nhanh làm body bag căng phồng lên. Ở dưới đất chỉ nghe mùi thum thủm, đến khi lên cao, có bag đã bị bể, nước vàng, nâu sền sệt từ xác chết chảy ra lênh láng trên sàn tàu.Gió lồng lộng làm nước bay tung tóe dính cả lên áo, cổ chúng tôi và tội nhất là hai anh cơ phi xạ thủ ngồi sau bị lãnh đủ! Vì quá thối và tanh tưởi nên chúng tôi không dám đóng cửa, lâu lâu phải thò đầu ra ngoài dể thở…Khổ hơn nữa là đàn giòi trắng hếu, dài ngoằn lúc nhúc tràn ra sàn tàu, bò cả lên giày chúng tôi trông rất rùng rợn.Vừa bay, vừa buồn ói, vừa ngộp thở và vừa nhột vì giòi bò vào chân mà không dám bỏ control, chỉ lúc lắc cho chúng rớt xuống, thật là một cực hình !
Khi đáp ở sân bệnh viện, chúng tôi chỉ kịp phóng ra khỏi tàu để ói thốc tháo vì không thể nào chịu nổi nữa !
Vừa tắt máy, đám ruồi đánh hơi rất nhanh, bu lại đầy… Chúng tôi phải xin nước để rửa tàu, rửa mặt, rửa tay và đề nghị BB bỏ những xác chết còn lại vào lưới đạn pháo binh rồi xin Chinook đến câu chứ phi hành đoàn không còn đủ sức khỏe và chịu đựng để tiếp tục chở thêm xác chết được nữa!…
Về đến cư xá, chúng tôi phải cởi đồ bay dể trước cửa cho mấy bà làm phòng đem giặt. Trong buổi cơm chiều, không ai dám đụng đến miếng thịt…
Sau gần cả tuần, dù hằng ngày tắm với xà phòng thơm, mùi xác chết vẫn còn thoang thoảng trên người ! Đã mấy chục năm qua, bây giờ nghĩ lại vẫn không thể nào quên nỗi cái mùi dễ sợ đó !
Cạo gió.
Hôm nay được nghỉ.Từ quán cà phê trong căn cứ, tôi tà tà thả bộ về cư xá, đi ngang qua mấy bà làm phòng ngồi giặt đồ dưới mái hiên để về phòng.
Một bà tuổi chừng ba mươi, tuy làm việc lao động nhưng có dáng người mũm mĩm, khuôn mặt tươi tắn,dễ nhìn,với chiếc áo bà ba nâu trên người làm nỗi bật chiếc cổ đầy đặn, trắng ngần.Thấy tôi, bà nhăn mặt hỏi: “Cái áo bay của anh sao mà hôi dữ thần dậy? còn hơn mùi chuột chết dậy đó!”.Trong lúc mấy bà khác cúi đầu cười rúc rích, làm tôi hơi ngượng nhưng cũng từ tốn trả lời : “Tại ngày hôm qua chở xác mấy ông lính BB, nước từ xác chết dính vô áo tụi tôi nên mới hôi dữ vậy đó, Giòi bò lên người nữa, coi chừng trong túi có mấy con giòi đó bà ơi!”
Nghe giòi, mấy bà hét lên, liệng mấy cái áo đang cầm ra nền cement…
Mấy hôm sau…Một đêm, tôi bỗng ngã bịnh, người hâm hấp sốt, ráng ngồi dậy uống thuốc rồi lại nằm bẹp xuống giường lúc mê, lúc tỉnh cho tới sáng.
Đến trưa, chị làm phòng có cái cổ trắng ngần gõ cửa bước vào giao đồ giặt ủi. Thấy tôi nằm trên giường mồ hôi rịn trên tráng dù trên người chỉ bận có bộ pyjamas mỏng.Nhìn sắc diện, chị biết ngay là tôi bị bịnh nên có vẽ ngạc nhiên hỏi dồn dập: “chời ơi anh bịnh hả,có sao không, mà anh ăn gì chưa?” rồi lật đật đi nấu cho tôi một tô cháo.Một lúc lâu sau, chị mang cháo trở lại. Tôi cám ơn chị nhưng cháo nóng quá nên chưa ăn được.Chị ngồi xuống bên giường, tay sờ lên trán, thấy tôi bị nóng chị nói: “mèn đét ơi người anh nóng hổi hà, để tôi cạo gió cho nghe”.Tôi nói không cần nhưng chị cứ bỏ đi kiếm lọ dầu cù là và cái muỗng, tôi không biết làm gì hơn là nằm chờ. Đang nằm thiêm thiếp thì chị nhẹ nhàng trở lại ngồi bên giường như trước nhưng lần này thì hơi khác thường là chiếc áo bà ba được mở ra hai nút và đôi mắt chị nhìn tôi cũng có vẽ ướt át hơn…chị cúi sát trên người làm tôi tỉnh hẳn vì mùi thơm da thịt…
Dưới ánh sáng lờ mờ lọt qua khe cửa, ẩn hiện sau cổ áo nâu mở rộng hững hờ là phần ngực trắng nhễ nhại với những đường nét cong tuyệt mỹ làm cho đôi mắt lờ đờ mệt mỏi như con gà nuốt dây thun của tôi sáng lên, linh động lạ thường…
Nhưng tôi chỉ nằm im chiêm ngưỡng mà thôi! Đôi bàn tay quen thói tham lam nay xuội lơ bất động. Con lợn lòng bị cột chặt lại vì những lý do(1). Bị sốt cả đêm,người đã rã rời (2).Hình ảnh người vợ ngoan hiền tươi cười trước mặt (3). Ông quan toà lương tâm nhìn nghiêm khắc (4).Và cái quan trọng nhất đã giúp tôi kềm chế lòng mình là khoảng trống của bức tường ngăn cách giữa phòng tôi và phòng hai anh chàng pilot độc thân trời đánh bên kia. Bình thường giữa đêm khuya thanh vắng, tiếng ngáy phì phò nho nhỏ cũng đã nghe rất rỏ. Bây giờ mà lỡ dại chìu ý rủi chị la lên từng chặp…thì hậu quả e khó lường! Tôi chịu không nổi sự dằn vật giữa tranh chấp lý trí và tình cảm nên từ từ xoay người lại nằm sấp.Thà đưa cái lưng trần ra cho chị cạo gió còn hơn nằm ngửa tênh hênh rủi chị chịu hổng nỗi, cạo nhầm chổ khác thì …ối giời ơi chết con !
Mấy chàng pilot trời đánh của 225 bên kia mà biết được thì tôi chỉ có nước độn thổ !
Uả, mà sao tôi lại lo xa dzậy cà, biết đâu mấy chả đã “được” cạo trước rồi.
Chứ đâu như tôi, mỡ đưa tới miệng mèo mà mèo lại chê, thật là “ngu” và “cù lần” hết chổ nói!
Sau khi được chị cạo gió, tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhưng đồng thời cũng cảm thấy luyến tiếc như vừa đánh mất một cái gì! nhất là khi thấy gương mặt chị đỏ hồng xen chút hờn dỗi và bẽn lẽn cài lại hai nút áo hớ hênh…
Đến xế trưa, đang nằm lơ mơ thì điện thoại từ đồn Quân cảnh báo là có một cô làm cho Air VN ghé xuống đây và muốn tôi ra đón.
Tôi nói với anh QC là tôi đang bịnh và nhờ anh chở dùm bà xã tôi.
Vợ tôi vừa từ SG xuống, có mang cho tôi một chai rượu và mấy hộp bánh.
Bả ưa đột kích theo kiểu thanh tra bất tử này lắm, nhiều khi xuống không báo trưóc, nếu không gặp tôi là bả lại theo tàu dông về SG.
Bả hỏi tôi là ai đã cạo gió cho tôi, tôi nói đại là bà già “quấn chiếc khăn rằng” ngồi giặt đồ ngoài kia cạo cho tôi đó.Tưởng nói cho qua chuyện, ai ngờ bà dzợ tôi liền lấy một hộp bánh đem ra biếu và cám ơn bà già. Bà già không nhận và nói là bả đâu có cạo, chính cô Ba này cạo đó.Trời ơi bà già trầu này giết tôi rồi! Thế là tôi bị dzợ nghi ngờ. Tôi phải nói cứng là “bà già đó chứ ai mà biết cạo, tại bả không muốn nhận quà và muốn chọc em, bả mới nói dzậy, không tin ra hỏi lại coi” – Lá bài tố của tôi đã có hiệu nghiệm.
Viên thuốc đắng, tô cháo nóng cay xè và bàn tay ve vuốt tuyệt vời của chị Ba đã có mãnh lực dìm cơn bịnh xuống, nâng tôi đứng đậy để lảo đảo tiễn vợ về lại SG.
Gió chiều tung bay tà áo xanh của bà xã quyện vào chân tôi quyến luyến, và thổi nghiêng nghiêng chiếc nón lá bạc màu của chị ba đang thấp thoáng đứng phơi đồ xa xa…
Trước khi lên phi cơ, vợ tôi với giọng gái Hà Nội ngày xưa, ngọt ngào hăm dọa: “anh mà lộn xộn là chết… với em đấy nhé”!
Khi tôi trở về lại phòng thì hình bóng chị Ba đã không còn thấp thoáng ở cuối dãy hàng hiên…
Dù nay đã quá muộn màng nhưng tôi vẫn xin chân thành cám ơn sự săn sóc của chị Ba và đồng thời tạ lỗi vì đã không làm vừa lòng chị ngày ấy!
Chết hụt !
Trưa thứ sáu, hết tiền và nhớ vợ con, tôi được sếp làm ngơ cho về Sài Gòn sớm…
Thấy một chiếc C 130 của Mỹ vừa đáp, vội chạy xuống trạm tiếp liên của phi trường Sóc Trăng để xin quá giang về Tân Sơn Nhất. Ông Thiếu tá US Air force vui vẻ, sốt sắng bảo thượng sĩ load master ghi tên tôi vào manifest và nói nửa tiếng nữa mới bay, nhưng tôi có thể ra tàu trước.Thế là tôi yên chí lên tàu ngồi ở ngay cửa sau. Đang chờ, thì mấy người bạn đứng trong trạm tiếp liên kêu tôi ở lại tối nay nhậu với họ rồi mai về Sài gòn bằng trực thăng.Tuy muốn về sớm nhưng vì nể bạn bè nên tôi đổi ý quyết định ở lại.Tôi xin lỗi ông thượng sĩ và nhờ ông bỏ tên, tôi không đi nữa. Ông dễ dãi, vui vẻ gạch tên tôi.
Chúng tôi đứng nói chuyện ngoài trạm. Hành khách lục tục kéo lên tàu vào khoảng hai chục người. Phi cơ nổ máy, bốn chong chóng quay tít, êm ru, chuẩn bị cất cánh.Tôi đứng nhìn chiếc C 130 rời phi đạo rất đẹp, lòng hơi luyến tiếc là đã bỏ dở chuyến bay này.
Khi phi cơ lướt qua khỏi cái chùa Miên ở cuối phi đạo, cao độ bốn năm trăm bộ thì động cơ số 1 bị chết, phi cơ lại quẹo gắt về phía trái để cố gắng trở về đáp nhưng máy bay cắm xuống ruộng nổ và tạo thành một đám cháy khổng lồ.Tất cả hành khách và phi hành đoàn đều chết, trừ ông thiếu tá trưởng phi cơ bị phỏng rất nặng, cháy đen thui được trực thăng chở về bịnh viện Cần Thơ nhưng ông đã trút hơi thở dọc đường ! Một lần nữa tôi cảm thấy ranh giới giữa sống chết chỉ trong nháy mắt. Ông TPC vui vẻ và Thượng sĩ load master người Mỹ hiền lành, dễ tánh mà tôi vừa tiếp xúc bây giờ đã chết !!! Nếu không có lời rủ rê của bạn bè và nếu không vì nể bạn thì tôi cũng đã cháy thành tro theo con tàu định mệnh đó rồi. Tôi vừa thoát chết trong đường tơ kẽ tóc !!!
Bị tướng gõ đầu.
Sau một ngày bay tiếp tế mờ người cho các tiền đồn thuộc tỉnh Quảng Ngãi, chiều đến, tôi được sĩ quan không trợ biệt phái làm việc với sư đoàn 2 cho chấm dứt nhiệm vụ để về căn cứ.Khi vừa qua khỏi Chu lai tức là đã bay được một phần ba đường, thì bị chính ông này gọi trở lại với lý do là chở phái đoàn ông tướng về Đà Nẵng gấp.Tôi bực mình cằn nhằn là tại sao không nói trước khi cho tôi về, mà để bay gần nửa đường rồi bắt trở lại ? Nói cho có chuyện vậy thôi chứ tôi cũng biết mấy ông này chỉ làm bổn phận của Thiên Lôi.Tôi ghé xuống Chu Lai lấy thêm xăng rồi trực chỉ Quảng Ngãi.
Vừa qua khỏi sông Trà Khúc, nhìn xuống bãi đáp, thấy một xe Jeep đậu sẵn và bốn ông
Quân cảnh mang găng tay trắng đứng thành hai hàng như sắp chào đón thượng khách nào vậy. Tôi cho phi cơ đáp xuống và báo cáo với không trợ thì họ bảo đừng tắt máy vì phái đoàn vừa rời câu lạc bộ Phượng Hoàng…Tôi thấy bốn ông Quân cảnh bắt súng chào, chẳng thấy phái đoàn nào cả mà chỉ có ông tướng to béo cặp tay một cô dáng người nhỏ nhắn, mũm mĩm bận mini jupe đi giữa hai hàng Quân cảnh để lên máy bay. Điều trông thấy làm tôi khó chịu… Cô gái đứng chờ gần phi cơ còn ông tướng đến bên cửa cockpit lấy cây gậy chỉ huy thò qua cửa sổ gõ cồm cộp lên nón bay của tôi ra hiệu cho tôi cởi nón ra.Tôi không bỏ hẳn nón mà chỉ nghiêng để nghe cho rõ xem ông tướng nói gì.
Ông tướng ra lịnh trống không –‘ chở cô em gái tôi về Đà Nẵng, sẽ có người đón nghe’.Tôi gật đầu rồi gài nón lại.Nhìn lui thấy cô gái đang cố leo lên tàu nhưng vì nhỏ người mà lại bận mini jupe nên có vẽ chật vật. Anh cơ phi galant lúng túng muốn giúp cô ấy nhưng biết là đào của tướng nên hơi nhợn…Ông tướng đỡ cô lên phi cơ, nói nhỏ vào tai cô, xong ông quay lại đi ra giữa hai hàng Quân cảnh vẫn còn bồng súng chào. Xì nẹt việc ông tướng dẫn gái lên tàu giữa hàng rào danh dự, những cú gõ đầu khinh miệt và những lời nói cộc lốc đã làm tôi phản ứng bằng cách bốc tàu thẳng lên tạo nên cơn lốc xoắn cuốn bụi hồng trần che kín những vì sao…
‘Em gái’ ông tướng…
Khi đáp ở phi trường Đà Nẵng thì mặt trời đã bắt đầu lặn. Chúng tôi được xe đưa về phi đoàn, riêng cô ‘em gái’thì không thấy ai đón như lời ông tướng dặn.Tôi chợt nhớ đáng lẽ phải đáp ở sân Quân Đoàn cho cô này xuống thì mới có sĩ quan tùy viên chờ sẵn, còn ở trong phi trường này thì chẳng có ai. lỡ rồi, tôi bèn mời ‘ cô em gái’ của ông tướng theo chúng tôi vào phi đoàn rồi tính sau. Tôi nhường cho cô ngồi trước xe Pick up còn chúng tôi thì ngồi thùng. Tại phi đoàn,cô mượn điện thoại của sĩ quan trực để gọi BTL Sư Đoàn 2 BB. Cô gắt gỏng với chánh văn phòng tư lệnh là sao không thấy ai đón cô ấy hết.Tội cho ông ấy, ông đâu có biết là lỗi tại tôi ! Sau cuộc điện đàm, cô quay sang tôi nhỏ nhẹ hỏi nếu tôi có ra phố thì cho cô quá giang.Thật ra, tôi ở trong cư xá độc thân thì ra phố làm chi, nhưng vì biết lỗi tại mình đáp lộn chổ làm cô phải bơ vơ nên tôi nói đại là tôi cũng ra phố.Tôi đi xe Lambretta, nếu cô không sợ thì đi…
Cô leo lên xe, một tay ôm ngang hông tôi, tay kia giữ cái Samsonite nhỏ để trên đùi.
Trên đường ra phố, cô tự xưng tên là T và hỏi tôi là đã ăn gì chưa chứ cô thì đã cảm thấy đói rồi.Tôi nói là tôi không đói nhưng nếu cô muốn thì tôi chìu cô.Có lẽ cảm động vì câu trả lời nịnh đầm của tôi nên cô nói -« mình đi ăn phở T bao anh chịu không ? » Gì chứ được đàn bà rủ rê là tôi chịu liền.
Trong lúc ngồi ăn, Cô cho biết là cô ở Sài Gòn, học Marie Curie, nghỉ hè ra đây thăm anh tướng … Ăn xong tôi kêu tính tiền. Cô giành trả, tôi nói nửa đùa nửa thật là KQ chúng tôi không có nhiều tiền nhưng để cho phụ nữ bao là không phải đạo…
Dưới ánh đèn đường vàng vọt. Theo lời cô chỉ, tôi quẹo vào một con đường vắng, hai bên có nhiều cây, nhà cửa khá sang trọng. Dừng trước một căn phố nhỏ, cô xuống xe lấy chìa khóa mở cửa ngõ cho tôi dẫn xe vào.Dựng xe trong cái sân vuông vức với giàn cây leo… tôi theo cô vào nhà.Căn phòng khách nhỏ, ấm cúng…
Ngồi xuống ghế salon, Cô T mở tủ lạnh lấy một lon nước grape juice mời và bảo tôi ngồi chơi, cô vào trong một tí…Tôi ngồi nhâm nhi lon nước một lúc thì cô trở ra với mái tóc còn ướt như vừa mới tắm xong, mình khoác chiếc áo choàng kiểu Kimono Nhật bằng lụa màu nhạt trông rất sạch sẽ, trẻ trung, và tươi mát …Đêm đã dần khuya, tôi phải về vì mai đi bay sớm. Dưới mái hiên nhạt nhòa bóng tối, tôi bắt tay từ giã… Nàng nói nhẹ như gió thoảng…‘mấy anh KQ dzậy không hà’.
Tai nạn thương tâm !!!
Trong một phi vụ tiếp tế cho đơn vị BB đang hành quân ở A Sao, phía tây Huế. Trái khói được liệng ra để đánh dấu bãi đáp nằm trên một triền đồi thoai thoải nhưng chật hẹp và cheo leo vì chung quanh nhiều cây cao rậm rạp, đá tảng gập gềnh…
Chúng tôi đi hai chiếc nhưng vì bãi đáp nhỏ nên chỉ một chiếc xuống còn chiếc kia phải làm vòng chờ. Dưới bầu trời mưa bụi, tôi đáp vào trái khói, nhưng không thể để tàu xuống đất được, đành phải gác một càng trên cục đá to còn toàn thân phi cơ thì lơ lửng trên ngọn cỏ, cố giữ cho phi cơ thăng bằng trong khi mấy anh cơ phi xạ thủ hất đồ tiếp tế xuống.
Quay nhìn ra phía sau để xem xong chưa thì bỗng nghe một tiếng bốp nhẹ và tàu hơi rùng mình, cùng lúc với tiếng hét thất thanh của anh hoa tiêu phụ, tôi quay lại thì một cảnh tượng khủng khiếp xảy ra trước mắt. Máu, óc bầy nhầy và tóc vương vãi trên kính của cockpit, nước mưa làm máu nhạt nhòa.Thân thể một người lính mất đầu chỉ còn cái cổ đang sùi bọt đỏ và máu tuôn ra xối xả nằm ngay dưới mũi tàu. Đang hoang mang, hãi hùng thì qua tần số truyền tin, tôi nghe người lính khóc và báo cáo là trực thăng của tôi vừa chém chết ông thầy rồi !!!Thì ra cái xác không đầu nằm dưới đất là của ông sĩ quan thuộc đơn vị này.Sau đó tôi được biết thêm là vì vợ mới sanh cho nên ông được phép theo trực thăng về Huế thăm.Ông quá mừng nên từ trên cao chạy xuống, xông thẳng vào cánh quạt trực thăng đang đậu dưới thấp mới chết thảm như vậy !!! Một ông sĩ quan nào đó nổi giận hét trong máy –‘Đ m bắn chết mẹ thằng pilot đi’.Bị hăm dọa nên tôi cất cánh lên trời. Sau khi đơn vị bạn bình tĩnh trở lại, họ đồng ý để chiếc phi cơ không gây tai nạn xuống chở tử thi và cái đầu về bịnh viện Huế. !!!
Mặc dù không phải lỗi tại tôi nhưng tai nạn thương tâm này cứ làm tôi ân hận hoài !
Tôi tự trách mình là quay nhìn phía sau làm chi để không thấy trung úy chạy xuống. Âu cũng là số phận !!! Về sau, những lần ghé Huế, tôi bị ám ảnh khi thấy bà nào bịt khăn tang là lại nhớ đến tai nạn ngày xưa !
Nỗi buồn nhược tiểu
Một buổi trưa hè oi ả ơ phi trường Sóc Trăng, Sau khi bay test đến chiếc thứ ba, vừa tắt máy, bước xuống, tháo nón, tôi đi về phía đuôi, bỗng nghe tiếng hét ‘chết’ của một anh phi đạo. Phản ứng tự nhiên tôi hụp xuống, một tiếng ‘vù’ lướt qua mát lạnh cả da đầu.Thì ra vì mệt mỏi và nóng nực nên tôi lơ đễnh đi ngang qua cái chong chóng đuôi đang còn trớn quay. Hú hồn, nếu không có tiếng hét thì chắc tôi đã bị thương!
Đang bực mình vì mệt, xém chút bị chong chong đuôi chặt
mà tàu vẫn chưa sửa được, thì từ đàng xa một chiếc xe jeep chạy tới, trên xe là một tên Mỹ bận veston ( nóng thấy mẹ mà bày dặt vét tông). Hắn xuống xe, mặt đỏ bừng và bóng lưỡng mồ hôi, hùng hổ xông vào mấy anh em bảo trì hỏi đã sửa xong chưa ? Có ý chê ông thượng sĩ trưởng toán làm gì mà tới giờ vẫn chưa xong.Rồi hạch hỏi là mấy you có làm theo đúng TO (technical operation) không ? Thật ra toán bảo trì đã làm blade tracking nhiều lần theo TO mà tàu vẫn còn rung. Ông thượng sĩ bắt đầu sửa mẹo là vừa bỏ chì vào rotor cap vừa bẻ blade tab…nhưng chưa được như ý muốn.Tôi đứng ngoài, tự ái dân tộc nổi lên vì thái độ kẻ cả và nét mặt khó chịu của tên dại diện hãng Bell helicopter.Tôi xía vào, vỗ vai hắn và nói ông thượng sĩ tao đã làm theo TO nhưng vẫn không khá nên ông ta phải xài trick là bỏ chì…Nghe tới đây hắn xoay qua ông thượng sĩ xổ nho -‘trick my ass’ làm ông già đáng kính của tôi bối rối… Nổi sùng, tôi bảo hắn tao nghĩ TO này đã ‘too old, just a piece of sh…needs to be revised’. Mày có giỏi thì làm theo TO của mày đi rồi theo tao bay thử, nếu mày sửa không được, tao sẽ đá mày xuống, mày nghe rỏ chưa ? I will kick you out. Đổ quạo nên tôi cương. Hắn ngạc nhiên, giương mắt nhìn tôi không nói nên lời, mấy giây sau hắn mới lấy lại tư thế của kẻ cả hét vào mặt tôi là tao sẽ report mày…Tôi cũng không kém,chỉ vào bảng tên và cái lon của tôi trên áo và thách hắn là mày báo cáo cái gì,với ai, CIA hả, đây tên tao dây, cấp bậc tao đây…go ahead report to your boss…damn you, get out of my sight.Tôi to tiếng, khoát tay đuổi làm hắn tức giận phóng xe đi. Mấy anh bảo trì phi đạo mặt mày rạng rỡ. Hắn đi rồi, lòng tôi chùng xuống với nỗi buồn nhược tiểu!
Hậu Bùi