Đã 44 năm trôi qua , thời gian có thể xóa nhòa nhiều điều trong ký ức , nhưng cũng có những chuyện tưởng như đã quên rồi đến lúc nhớ lại thì hình như nó vẫn nằm đâu đó trong một ngăn nào của ký ức , tuổi trẻ mất mát và lãng phí trong oan nghiệt , bạn bè cùng lứa đến giờ thằng còn , thằng gởi thân ngoài sương gió , đến nay sương cốt cũng không còn . Viết lại những dòng này như một nén hương lòng , để nhớ đến 44 năm về trước , các Chiến binh đã cùng tôi táp-pi trong trận chiến cuối cùng , và đã vĩnh viễn nằm lại trên con đèo oan khiên ở Khánh Dương . Nguyện cầu Hương linh của các Tử sĩ nếu còn vương vấn thì cũng nên buông tay mà đi , cho hết một kiếp người đầy phong ba bão táp
Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi
CHUYẾN CÔNG-VOA CUỐI CÙNG
Đoàn công-voa ra Tổng kho Nha Trang nhận đạn dược và lương thực , theo yêu cầu của Lữ Đoàn thì xin 2000 đạn pháo 105mm , nhưng vét toàn bộ Tổng kho thì chỉ còn được chừng 200 đạn , khi về đến đèo lại bị địch quân phục kích , hai Trung đội Nhảy Dù theo giữ an ninh cho đoàn xe đã nhảy xuống táp-pi lại , tịch thu được 1 đại liên phòng không 12.8mm và một số AK .
Chiến trường đã bắt đầu sôi đọng , TĐ 5 nằm Tuyến 1 đã hạ được mấy chiếc T54 của địch , với quân số tham chiến hiện nay thì địch quân đang có 4 Sư Đoàn , đông hơn 10 lần chúng tôi . Và địch quân vẫn đang xử dụng chiến thuật cổ điển – Tiền pháo và Hậu xung với biển người , tấn công liên tục và đồng loạt các tuyến của quân Dù , với mục đích là chia cắt chúng tôi ra thành từng mảnh nhỏ . Con đèo này quanh co vòng vèo theo những rặng núi , nên chỉ cần khuất một ngọn núi là đã không biết phía trước đang xảy ra chuyện gì , nghe tiếng súng giao tranh , tiếng pháo đó , mà lại không thấy gì . TĐ 5 đứng mũi chịu sào , đã có những trận đánh xáp-lá-cà với địch quân nhưng địch vẫn chưa qua được nút chặn này .
Song song với Quốc lộ 21 còn có một con đường đất , nằm ở hướng Tây , cách chừng 2-3 km , Đại đội 3 Trinh sát Nhảy Dù đã nhảy vào vùng này thám sát , tìm ra được các đường giây điện thoại dùng để liên lạc của địch quân . Lữ Đoàn xin thêm quân để bít con đường này lại , nhưng không được chấp thuận . Trinh sát 3 đành cắt bỏ các đường giây này rồi đi ra .
Tấn công mãi mà không qua được TĐ 5 , địch quân tung hai Sư đoàn F10 và 316 đi theo con đường này để tấn công ra , từ hướng Bắc xuống , địch quân đã có hai Sư Đoàn 320 và 968 . Trận tuyến trước đây đang nằm theo hàng dọc , bây giờ đã trở thành ngang , đơn vị nào của Dù đều đối diện với địch quân
NGÀY N TRỪ 2
Mới chừng 9-10 giờ sáng đã nghe có tiếng động cơ xe chạy từ tuyến trên về đây , Trung đội 4 của 24 tuy chưa biết là ta hay địch , nhưng đã chuẩn bị hai cây Hỏa tiễn chống chiến xa M72 để nghênh đón . Chiếc xe chạy đến gần thì mới nhận diện được là phe ta , đây là chiếc xe Jeep , ở trên xe có trang bị nguyên dàn Hỏa tiễn TOW còn nguyên , có cả bao nylon che phủ bên ngoài và ba quân nhân trên xe , Th/úy Tri – Trung đội trưởng nổ súng bắt chiếc Jeep này dừng lại , xong bắt chạy lên đồi nơi đang đóng quân . Lên đỉnh đồi xong tôi nghe Th/úy Tri nói ;
– Bây giừ tùy mấy anh , muốn ở lại với chúng tôi thì ở , còn không thì để xe ở đây , chỉ tụi tôi cách xử dụng , rồi tôi cho mấy anh đi bộ về Dục Mỹ .
Mấy quân nhân này trao đổi với nhau , rồi giao chìa khóa xe lại , chỉ cho các chiến binh cách xử dụng , rồi họ ra đi về phía Dục Mỹ
Một lát sau lại nghe tiếng xích của xe tăng nghiến trên đường , các chiến binh nhảy ra vị trí phòng thủ hết , nhận diện được chiếc đang chạy đến là chiếc Thiết giáp M113 . Đúng ra chiếc Jeep và M113 này phải nằm ở Tuyến 1 cùng TĐ 5 , phía trên đang giao tranh , tiếng súng nghe được , vậy mà không hiểu sao lại bỏ tuyến chạy về đây . Một tràng M16 do các chiến binh bắn chận đầu đã nổ , hai cây M72 đã kéo lên sẵn, tôi nghe Th/úy Tri la lớn :
– Nó mà bỏ chạy tụi bay chơi luôn cho tao
Chiếc M113 này cũng đã dừng lại , Th/úy Tri bước đến trao đổi ít câu , rồi bắt chiếc này chạy lên đồi , gần chiếc xe Jeep giữ luôn cả người lẫn xe .
Ở chiến trường này , tôi thấy ĐĐ24 thay đổi vị trí đóng quân liên tục để tránh pháo của địch , tối hôm qua thầy trò tôi ngủ ở đây , trên con đường đi lên này , vì nó tương đối hơi bằng phẳng một chút , chẳng hiểu ma đưa lối qủy đưa đường thế nào , mà sau khi nhìn thấy vẻ mặt của các quân nhân trên chiếc M113 , tôi lại có linh tính là thế nào tụi nó cũng bỏ chạy nữa . Do đó tôi nói với các chiến binh theo mình :
– Đêm nay có căng lều , thì tụi bay căng lên cao một chút , tránh đoạn dốc xuống này , chiếc M113 đi xuống là cán qua thầy trò mình đó .
Bà mẹ nó , đến nửa đêm nó nổ máy lên rồi bỏ chạy thiệt , khi chiếc này vừa nổ máy thì tôi cũng bật dậy , thấy các chiến binh kéo M72 ra , tôi nghe có tiếng la :
– Chờ nó de xuống tới đường là nổ luôn
Không phải là phận sự của mình , mà không hiểu sao lúc đó tôi lại la lên :
– Thôi kệ mẹ nó đi
Chiếc M113 này để số de , nhấn hết ga cứ thế mà de thẳng xuống đồi , vừa de vừa nổ súng tá lả , xuống đến chân đồi , nó quay hướng về Dục Mỹ bỏ chạy luôn , nhưng vẫn nổ súng vào hai bên đường ( Hình như làm bị thương mấy chiến binh của 21, chuyện sau này tôi mới biết )
NGÀY N TRỪ 1
Sáng hôm nay đang ngồi nhìn mông lung về phía chiến trường trước mặt , chỗ 24 đang giấu binh là chỗ có con đường đất đỏ có thể đi vào con đường bên trong . Tôi chợt thấy trên các ngọn cây ở phía xa hình như đang có bụi bay lên , tưởng bị hoa mắt tôi cố gắng nhìn chăm chú một chút , đúng là có bụi đang bay lên , và cũng nghe được tiếng động cơ đang vọng đến . Tôi bước về phía Tr/úy Khanh râu ĐĐT 24 nói :
– Sao tôi nghi tụi nó đang chuẩn bị đi ra chỗ mình đó ĐT
Ông ta nói :
– Ừ tôi cũng nghe được
Ông ta quay qua gọi Th/úy Tri nói :
– Chuẩn bị bắn thử TOW trước đi , Pháo binh tính sau
Th/úy Tri vâng lệnh , chạy đến chiếc Jeep cho anh em chuẩn bị . Đã nhìn thấy bóng dáng các chiếc tăng của địch quân , đi ra từ phía con đường , đang từ từ chạy ra , tôi thấy cũng còn xa lắm . Vậy mà các Hỏa tiễn TOW đã khai hỏa , từng trái một đang bay ra , bốn trái bắn ra mà chỉ có một trái trúng mục tiêu , còn mấy trái kia nổ lung tung . Nhưng cũng đủ bẻ gãy đợt tấn công của địch , bắn xong là ĐT Khanh râu cho lệnh bỏ chiếc Jeep tại chỗ , tụi tôi đang nằm ở phía Tây của con đường bây giờ chuyển sang phía Đông , cách chỗ cũ chừng 200m để tránh pháo .
Đêm hôm nay không hiểu sao trong lòng tôi thật lo lắng , cảm giác bất an , bồn chồn , muốn nhắm mắt dưỡng sức một chút mà cũng không thể được . trằn trọc mãi đến cuối cùng cũng thiếp đi được một chút , đột nhiên tôi chợt tỉnh giấc , băy giờ chắc đã quá nửa đêm , chung quanh tôi tiếng côn trùng vẫn râm ran chứng tỏ không có người hay thú đi qua . Tôi nhớ thời còn đi học , lăn vào giường là ngủ như chết , vậy mà từ lúc vào Quân Trường , qua những lần Hành quân giã trại ngủ đêm bên ngoài đột nhiên tôi lại có được bản năng này , chắc là bản năng để sinh tồn . Ngủ mà lỗ tai không ngủ , vẫn nghe được tiếng côn trùng kêu , đột nhiên mà nó ngưng tiếng là tôi tỉnh giấc liền . Tôi vẫn cảm nhận được hình như có một cái gì đó không bình thường đang xảy ra , có tiếng động gì ở xa thì phải . Tôi quay ngang người lại , áp thật sát lỗ tai mình vào mặt đất qua tấm Poncho , đúng là tiếng xích của xe tăng đang đi chuyển , nhiều chiếc chứ không phải một . Tôi móc Địa bàn ra , xác định lại chính xác phương hướng của tiếng động này , được một lát thì tất cả các tiếng động này êm hẳn . Tôi nghĩ có thể địch đang tập trung quân để chuẩn bị tấn công .
NGÀY N
Vẫn nằm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ như vậy , đến khi mở mắt ra , nhìn xuyên qua cửa lều , thấy sương mù vẫn bao phủ xung quanh , giăng giăng trên các ngọn cây quanh mình , là đà trên ngọn cỏ quanh người . tôi quay người lại nằm sấp xuống , để nhìn thấy Quốc lộ 21 đang ở phía dưới , chạy ngoằn ngèo như một con rắn dữ , mà không thấy được đầu đuôi , không gian xung quanh thật tĩnh lặng , còn sớm quá , chưa có cả tiếng chim hót buổi sáng . Giữ nguyên tư thế nằm sấp , tôi thọc tay vào áo bốn túi lấy gói Mê thảo , kéo cái nó sắt về phía trước mặt , xoay chỗ đội về phía mình , giấu điếu Mê thảo trong đó để châm hơi khói đầu tiên của ngày , mùi thơm nhẹ lâng lâng luồn vào trong tôi . Nhắm mắt lại một chút , để thấy có một chút phê phê bay bổng . Khuôn mặt của Bảo Khanh chợt hiện ra trong tôi , anh còn nhớ khi ta quen nhau em cũng sắp 17 , giờ này chắc em đang dậy sớm để học bài , và anh thì đang nhớ em … anh nhớ những vòng tay thật chặt , những nụ hôn ngượng ngùng đầu đời mà ta đã trao cho nhau như một lời ước hẹn . Vậy mà không biết qua ngày mai , anh có còn cơ hội để gặp lại em không ? Làm sao anh quên được ngày tháng yêu thương có em bên anh , anh nhớ đến nụ cười rạng rỡ trên môi em , đôi mắt xinh đẹp nhưng tinh nghịch của em , nhưng đôi khi hay có những dấu hỏi trong đó . Nhớ những giây phút tuyệt vời khi em đến với anh trong ngày Lễ ra trường ở Nha Trang , anh đã cùng em đi lung tung nơi Miền thùy dương cát trắng này, biết bao kỷ niệm cùng nhau làm sao anh quên được .
– Cho tụi em điếu thuốc Ông Thầy ?
Tiếng Hạ sĩ Quyền vang lên , làm tôi đang miên man nhớ về một chút yêu thương chợt quay về với thực tại . Tôi cầm gói thuốc , thảy cho nó và nói
– Trời chưa sáng hẳn , tụi bay đừng để lộ đóm lửa đó
Nó nói :
_ Tụi em sẽ giấu Ông Thầy
Tôi cũng không nói gì thêm , nhìn mông lung về phía trước mà đầu óc trống rỗng . Trời đã sáng hẳn , rừng núi hoang vu chập chùng trước mặt tôi đẹp vô tả . Chừng đâu 9-10 giờ sáng gì đó , khi tôi đang ngồi bên ngoài thì có tiếng gọi của người chiến binh đi theo
– Ông Phúc gọi Ông kìa Ông Thầy
Tôi bước về máy truyền tin , nhắc com-bi-nê lên và nói :
– 624 nghe 621
( 624 là ám số đàm thoại của tôi , còn 621 là của Phúc con )
Tiếng Phúc con vang lên từ máy bên kia :
– Ê , Chút xíu nữa mày thảy một thằng qua cho tao
Tôi hỏi :
– Có chuyện gì vặy ?
Phúc con trả lời :
– Thằng Nương cà chớn , tao vừa mới đục nó , giờ đuổi nó qua mày .
Tôi trả lời :
– Rồi xong .
Một lúc sau đã thấy thằng đệ tử của Pc , vai mang ba-lô , tay trái ôm con gà , tay phải chào tôi trình diện . Thấy bộ dạng của nó , tôi đã muốn cười lớn , nhưng cũng cố nín cười , làm mặt nghiêm hỏi nó :
– Mày làm cái gì , mà để cho Ông Thày mày phải đánh mày ?
Nó trả lời :
– Em trả lời có mấy câu , mà Ổng giựt cù chõ em , em bỏ chạy , Ổng móc súng ra còn đòi bắn em nữa .
Tôi không nói gì , nhìn xuống con gà nó đang ôm và hỏi :
– Gà ở đâu mà mày có vậy ?
Nó cũng nhìn xuống con gà , rồi trả lời :
_ Em đi ngang bụi rậm , thấy con này đang nằm ấp trứng , em nhào vô chụp được nó
Tôi nói :
– Mày đưa cẳng con gà lên cho tao coi
Nó lật ngang con gà để tôi thấy đôi chân , tôi nhìn đôi chân thì biết đúng là gà rừng vì chân nhỏ xíu mà đen màu chì nữa . Tôi nghĩ thầm : Pc ơi , tụi tao đang hết đồ ăn , nhờ mày đuổi nó đi , nó đến đây còn chộp được con gà nữa , tụi tao đỡ thiệt .
Tôi nói với nó :
– Thôi mày ra kia với tụi nó đi , làm con gà nấu cháo luôn .
Đến khoảng chừng gần 11 giờ sáng gì đó , khi tôi đang ngồi dựa ở gốc cây , có tiếng của Thiếu Tá Phương – Tiểu Đoàn phó TĐ2Nhảy Dù vang lên :
– Pháo binh đâu ?
Toi vừa đứng lên vừa lên tiếng :
– Có em ĐT
Nói xong tôi tiến bước lại gần ĐT , đang đứng cạnh một tảng đá lớn , cũng cao đến ngang ngực , đợi tôi đến cạnh ĐT nói :
– Chiều nay ở trên cho mình một Phi tuần A37 hai chiếc , em sẽ hướng dẫn cho nó oanh tạc , để mình lui về cuối đèo .
Tôi lên tiếng :
– Đêm qua không ngủ được , em nghe thấy tụi nó đang tập trung xe tăng tại vị trí này .
Vừa nói tôi vừa chỉ hướng và khoảng cách cho ĐT , rồi tôi lại nói :
– Nếu có đánh bom , thì em sẽ đánh từ chỗ đó ,
ĐT lên tiếng :
– Cứ vậy đi . Đây là Tần số liên lạc và ám số đàm thoại của tụi nó , khi nào tụi nó vào vùng thì tôi sẽ báo .
Tôi móc cây viết ghi lại Tần số liên lạc vào lòng bàn tay của mình và nói :
– Nghe 5/5 ĐT
Vừa nói đến đây , chưa kịp bước đi thì một tràng đại liên phòng không12.8mm đã nổ ngay sau lưng chỗ tôi và ĐT đang đứng , khoảng cách chưa đầy 10m . Không ai bảo ai , tôi và ĐT cùng nhau nhào vào tảng đá lớn . Đây là lần thứ hai tôi bị toán bắn sẻ của địch quân bắn hụt , lân đầu trong vùng Thường Đức , Đức Dục , khi tôi lội xuống từng Trung đội để điều chỉnh cận phòng cho anh em . Vì địa hình nơi này cũng rất phức tạp , cả ta và địch đều nằm sau các triền đồi , triền núi , nếu không quan sát tại chỗ để xin bắn góc cao , thì có khi tự mình lại gõ vào đầu mình . Sau khi điều chỉnh cho Trung đội cuối cùng xong , tôi và người Trung đội trưởng đang ngồi nhâm nhi ly cà-phê trên giao thông hào , thì bị tụi nó bắn 12.8mm qua , củng cách chưa đầy 10m .
Chờ một lúc thấy im re , tôi bước ra ngoài vì biết sau khi bắn xong là tụi nó cũng bỏ chạy liền vì sợ mình bắn lại . Đến chỗ mấy đứa em tôi nói :
– Ăn xong , là tụi bay gọn gàng đồ đạc liền , mình sẽ lui quân về cuối đèo , còn Quyền ăn xong thì hỏi Nương chỗ Ông Phúc đang ở rồi mày qua đó đi .
Các chiến binh nói :
_ Tụi em nghe
( Hạ sĩ Quyền theo lệnh tôi , ăn xong là vác ba-lô đi qua Pc , nhưng vừa đây tôi có hỏi lại Pc thì nó nói là không thấy hạ sĩ Quyền qua trình diện , không biết nó đi đâu , hay là bị bắt ? )
Tôi ngồi xuống bên máy truyền tin , gài tần số liên lạc với phi cơ vào , rồi nói với HS Quyền :
– Mày đưa cây ăng-ten 7 đoạn ra cho Nương
Quay sang Nương tôi nó :
– Nhiệm vụ của mày bây giờ là mang máy , lấy cây lá lúa ra cất rồi thay cây 7 đoạn vô , để mình còn liên lạc .
Nói xong tôi bước ra ngoài dựa lưng vào cục đá nghỉ ngơi . một lúc sau thì tụi nó gọi tôi vô ăn cháo gà , tôi bước đến nhìn quanh rồi lên tiếng :
– Tụi bay kêu Ytá vô ăn chung luôn
HS Quyền đứng lên khều người Ytá qua chung vui với tụi tôi , nồi cháo gà có ba trái trứng vào lúc này đúng là ấm lòng chiến sĩ .
Ăn xong , tôi dặn tụi nó gọn gàng đồ đạc một lần nữa , rồi bước ra chỗ cục đá lớn , châm một điếu thuốc nữa . Tiếng súng giao tranh phía trên khi lớn khi nhỏ . thời gian chờ đợi thật là thăm thẳm , nhìn về phía ĐĐ , tôi thấy các chiến binh đang vây quanh ĐT Khanh râu để nghe dặn dò chuyện gì đó . Nắng chiều đã nhạt nhòa một chút , nhìn vô trong thấy Nương đang nhìn tôi , tôi nói :
– Nương mang máy đến đây cho tao , bỏ xuống dưới đất ngay chân tao là được rồi
Nương mang máy đến đặt vào vị trí tôi chỉ , tôi nói :
– Thôi mày về chỗ cũ đi , đứng đây đông người , tụi nó bắn qua nữa
Tôi nhắc cái com-bi-nê lên bấm vài cái để chắc ăn là pin đang hoạt động tốt , rồi lại gác vào chỗ cũ . Chờ mãi rồi chiều cũng phải xuống , mặt trời đang treo trên đỉnh núi phía Tây , chắc cũng gần 5 giờ rồi , tiếng ĐT Phương vang lên về phía tôi :
– Liên lạc với tụi nó đi , 5 phút nữa là tụi nó vô vùng
Tôi trả lời :
– Nghe rõ ĐT
Tôi nhắc com-bi-nê của máy liên lạc PRC25 , bấm nút và gọi :
– 624 gọi Đầm già . Nghe rỏ trả lời
( 44 năm trôi qua , tôi không còn nhớ nổi ám số đàm thoại của đơn vị Không Quân này , nên sẽ gọi bằng bạch văn cho dễ hiểu )
Có tiếng của Đầm già
– Đầm già nghe 624 .5/5
Tôi đáp
-624 nghe Đầm già .5/5
Đầm già
– Tụi tôi sẽ vô từ hướng biển – Anh đã thấy tôi chưa ?
Hướng biển là hướng Đông ngay sau lưng tôi , tôi quay người lại nhìn lên bầu trời tìm kiếm và nói
– Tôi chưa thấy anh Đầm già
Đầm già
-Khi nào thấy thì báo
Tôi đáp
– Nghe 5/5
Chừng một phút sau đã thấy bóng Đầm già vừa qua một đám mây . Tôi bấm nút và nói
– Tôi đã thấy anh – Giữ nguyên hướng bay đó – Lấy Quốc lộ làm chuẩn – Cho xin một Kinh Kỳ về phía trước – Khoảng cách 500m – Nghe rỏ trả lời
Tiếng Đầm già lập lại các yếu tố . thấy đúng nên tôi trả lời
– Đúng 5/5
Một luồng khói từ Đầm già bay ra , một trái khói đã nổ tỏa ra một cuộn khói bốc lên trước trận tuyến của địch . Địa bàn đang có trên tay , tôi đo lại một lần nữa và gọi
– 624 gọi Ó Đen – Nghe rõ trả lời
Tiếng Ó Đen
– Ó Đen 1 Nghe 624 5/5
Tôi bấm nút để nói
– Lấy Phương Bắc là hướng 12 giờ – Kinh Kỳ làm điểm chuẩn- Đánh về hướng 10 giờ – Khoảng cách 200m – Nghe rõ trả lời
Tiếng Ó Đen lập lại các yếu tố xin oanh tạc của tôi đúng như vậy , nên tôi trả lời
– Đúng 5/5 Ó Đen 1
Chiếc Cường Kích A37 đầu tiên đã đến sau lưng tôi , hơi chúi xuống , hai vệt khói bay ra , nổ trên không trung , phía trên các đỉnh núi của địch quân , hai trái hỏa châu mang dù đã sáng bùng lên ,tôi thấy cây Minigun trên chiếc A37 này đang nhả đạn như mưa về phía trước , một trái bom đang bay xuống , cụm lửa lớn đã bùng lên , và tiếng nổ đã vọng đến chỗ tôi
Chiếc A37 đang ngóc đầu bay lên , từ trên các đỉnh núi , đạn
phòng không của địch đan vào nhau như một lưới lửa . Hỏa tiễn tầm nhiệt cầm tay SA7 của địch bay lên ngoằn ngèo như một bầy trùng , nhiều đến nỗi mà tôi cũng không đếm được , đang châu đầu vào hai trái hỏa châu nổ thành những cụm lửa trên bâu trời . Ó Đen 1 đang vòng đầu lại
Tôi nói tiếp
-624 gọi Ó Đen 2 – Tiếp tục hướng 10giờ- Xa hơn 200m – Nghe rõ trả lời ?
Tiếng Ó Đen 2 trên máy
– Hướng 10giờ – Xa hơn 200m
Tôi trả lời
– Đúng 5/5 Ó Đen 2
Tiếng Ó Đen 1 vang lên trong máy
– Tụi tôi sẽ vòng lại làm tăng 2 – Nghe rõ trả lời
Tôi đáp
– 624 Nghe Ó Đen 1 5/5 .
Ó Đen 2 đang chuẩn bị xà xuống , thêm hai trái hỏa châu nữa được bắn ra , minigun cũng nhả đạn liên tục . Ó Đen 2 nghiêng cánh , bom bay xuống, lửa bùng lên , một tiếng nổ dữ dội cũng đến tai tôi . Thêm một tiếng nổ nữa , chắc trúng cua chăng ? Ó Đen 2 đang cất cánh bay lên , lưới lửa phòng không vẫn dày dặc trên bầu trời , cả bầy SA7 của địch quân đua nhau đâm đầu vào các trái hỏa châu
Tôi bấm máy nói tiếp
– Đẹp mắt lắm Ó Đen 2 – Tiếp tục hướng cũ – Mỗi trái xa hơn 200m – Ó Đen 1 và 2 – Nghe rõ trả lời
Có tiếng
– Ó Đen 1 Nghe 5/5
– Ó Đen 2 Nghe 5/5
Ó Đen 1 đang bay đến vùng oanh tạc , lập lại các thao tác cũ , xong đợt bom thứ hai bay lên , SA7 của địch và phòng không bay lên như mưa .
Ó Đen 2 cũng xong đợt bom thứ 2 . SA7 và phòng không bay lên còn nhiều hơn các đợt trước . Tôi đã nhìn thấy một vệt khói từ cánh trái của nó theo hướng của tôi , khói càng lúc càng đậm , và một chiếc dù đã bung ra .
Chừng cả tiếng sau , khi tôi hỏi ĐT Phương , thì ĐT trả lời TĐ 5 cứu được người Phi công . Tôi ngồi xuống , lấy tay vặn máy truyền tin về hệ thống liên lạc của mình , và tôi kêu Nương thay lại cho tôi cây ăng-ten lá lúa vào máy .
Trời đã tối , trăng đã mọc trên cao , hôm nay là vừa qua trăng tròn một hai ngày gì đó , ánh sáng cũng còn đủ sức soi sáng mọi nơi , dễ dàng cho di chuyển , nhưng cũng dễ dàng cho địch thấy mình . Lịnh xuất phát đã ban ra , ĐĐ24 đang tuần tự xuống đèo , ĐT Khanh râu đi trước với một toán , ĐT Phương đi đoạn giữa , tôi theo ĐT và cách ĐT chừng 6,7 người chiến binh .Tôi nhắc lại với hai thằng đệ tử :
-Tụi bay theo sát tao , đừng để lạc . Còn Nương , mày bẻ cái lá lúa cho nó thấp xuống một chút , đừng để nó dựng đứng như vậy .
Nương đưa tay kéo cái ăng-tenlá lúa cho nó nằm ngang một chút , chúng tôi im lặng di chuyển , lầm lũi dọc theo Quốc lộ 21 về phía Nam . Đi đâu được chừng gần cây số , đến đoạn bên trái là các dãy đồi , bên phải là vực sâu . Thì tiếng đạn 12.8mm cùng tiếng AK nổ vào toán quân Dù từ đầu tới đuôi , toàn bộ 24 đã lọt vào chiến tuyến của địch . Tôi nghĩ , giờ đây cả ba mặt đều là địch quân , một số chiến binh trúng đạn đã ngã xuống. . Tôi đưa tay móc vội cây Colt 45 ra , dùng ngón tay cái kéo cơ bẩm xuống , và cũng ngón cái để mở khóa an toàn , một kiểu gài cơ bẩm chết mà Dũng Dakao đã chỉ cho tôi . Miệng chửi thầm
– BMN bây giờ tao mà thấy thằng nào đứng lên giương lê là tao nổ liền .
Tôi nghe tiếng hét của ĐT Phương
– Xung phong
Cả đoàn quân bật lên như những lò xo thép , vùng lên như cơn bão , tưới đạn vào vị trí của địch quân , mà nhìn được qua các ánh lửa phát ra từ nòng súng của địch quân . Xung quanh tôi tiếng đạn rít , tiếng lựu đạn nổ , không có chiến binh nào đứng lại để tránh đạn , mà thấy ai ai cũng đều cứ lao về phía trước , Cuối cùng chúng tôi cũng xè được khoảng hở trên phòng tuyến của địch quân . Nhìn về phía trước tôi thấy anh em đang tuôn lên ngọn đồi phía sau của địch quân ,tôi cũng theo về hướng đó , lên được đỉnh đồi , thấy có một số anh em đang ở đó , tôi dựa lưng vào thân cây thở dốc và gọi tên hai đứa đệ tử
Gọi ba lần mà không đứa nào lên tiếng , tôi nghĩ thầm : Chắc tụi nó rớt rồi , bây giờ mà quay lại thì chắc mình cũng đi theo luôn . Nhìn quanh tôi thấy ĐT Phương cũng còn đây ,có hai chiến binh bị ̣thương , một vào bụng còn người còn lại bị vào bắp đùi , được anh em dìu lên tới đây . đang băng bó vết thương cho . Tôi thấy tổng số còn lại chỉ khoảng 15 người , tôi nghe tiếng ĐT Phương hỏi :
– Mỗi đứa còn được bao nhiêu đạn vậy ?
Từng người lên tiếng , thì ra qua trận táp-pi này , thi không còn ai có được băng đạn đầy . ĐT nói tiếp :
– Trời trăng còn sáng như thế này , thế nào tụi nó cũng tập trung quân lại để truy kích , không thể nào đi theo con đường thông thủy ngay dưới chân này được , mà phải vượt qua hết ngọn núi cao phía sau , đi trên con đường thông thủy bên đó mới an toàn . Rồi ĐT quay sang nhìn hai chiến binh bị thương hỏi :
– Tụi bay đi được không ? Để anh em dìu cho đi
Tôi nghe người chiến binh bị thương nơi bụng nói :
– Em chắc không xong rồi , ĐT để lại cho em ít trái lựu đạn để em cản hậu cho
Người bị thương nơi bắp vế cũng nói :
– Để em ở lại với nó đi ĐT, giao lựu đạn lại , tụi em cản đường cho anh em đi
Tôi thấy ĐT trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi quay qua các chiến binh kia nói :
– Tụi bay còn bao nhiêu lựu đạn giao hết cho tụi nó đi , rồi mình phải đi gấp , nếu không tụi nó theo tới nơi bây giờ
Các chiến binh gỡ lựu đạn trên mình đem bỏ lại chỗ hai người bị thương , ai ai cũng nói một hai câu rồi mới bước đi . Chưa bao giờ tôi lại thấy tình chiến hữu thâm sâu như hôm nay , chấp nhận hy sinh bản thân mình để cứu đồng đội .
Rồi chúng tôi cũng đứng lên để đi tiếp , tuột xuống con đồi này , chúng tôi bắt đầu leo núi . Leo được chừng nửa ngọn núi , đã nghe tiếng lựu đạn nổ vang rền nơi chỗ hai chiến binh đang nằm cản đường , rồi tiếng AK , tiếng la hét của Bắc quân . Không ai bảo ai tất cả chúng tôi đều đứng lại , yên lặng nhìn về phía đó , thêm mấy tiếng lựu đạn nữa , rồi không còn âm thanh nào nữa . Vính biệt các anh em , hôm nay ngồi viết lại những trang này mà tôi cũng ứa nước mắt thương cho anh em , những chiến binh dũng cảm đã hy sinh thân mình để giữ lại mạng sống cho các anh em khác trong đó có tôi ./.
Mũ Đỏ – Phạm Mạnh Huyến