CHIẾC VÒNG CẨM THẠCH (HaiHung SG)

Facebooktwitterredditpinterestlinkedinmail

“Tôi viết truyện này từ lời kể của một người chị, đây là câu chuyện có thật vào những năm 1940 – 1945, nay tôi phóng tác thành truyện ngắn này gửi đến độc giả xa gần đọc giải trí trong lúc nhàn tản nhé”.

Ba tôi một thanh niên khá đẹp trai, tướng ông to cao khỏe mạnh, theo lời các cô tôi kể lại lúc đến tuổi cặp kê ba tôi bị ông nội ép phải gá nghĩa cùng con gái nhà phú hộ nọ ở trong vùng, nhà cô gái này giàu có nhất nhì trong làng, nhưng sự việc không thành bởi ba tôi đưa ra lý lẽ khá thuyết phục khiến ông nội tôi thôi không ép buộc, đã vậy ông nội còn cho ba tôi được trọn quyền chọn con dâu cho ông, thấy cha mình thấu hiểu tình cảm không thể gượng ép nên đã nhượng bộ cho mình khiến cha tôi mừng như bắt được vàng.

Ông bà nội ngày càng lớn tuổi, ông bà muốn nhìn thấy cha tôi yên bề gia thất trước khi ông bà Nội đi “đoàn tụ” với tổ tiên, bà nội tôi đi hết chùa này miếu nọ cầu khẩn Trời Phật, cầu khẩn các chư thần phù hộ độ trì để ông bà sớm có cô dâu hiền.

Một sáng nọ ông bà nội đang ngồi uống trà trên bộ “Trường kỹ “, ba tôi dắt chiếc xe đạp từ dưới nhà sau đi lên, khi đi ngang nơi ông bà nội đang ngồi ba tôi cất tiếng thưa ông bà nội để đi xuống trường làng dạy học cho đám học trò, vừa định ngồi lên yên xe, ba tôi nghe tiếng ông nội vang lên:

-Trời còn sớm bửng hà, bây đi sớm quá (dậy) thằng Hai, dựng xe đó đi ngồi đây tía hỏi bây chút chuyện coi.

Bà nội nghe vậy nói đỡ cho ba tôi:

-Ông coi chừng (Thẳng) ( cách bà gọi ba tôi khi nói chuyện với ông nội) có chuyện gì nó mới gấp rút (dậy) chứ, mọi bữa nó đi (mần) đúng giờ lắm mà.

Ba tôi đáp lời sau câu nói của bà nội:

-Dạ hôm nay trường có chút chuyện, có mấy quan về thanh tra trường, ông Ðốc biểu mọi người tới sớm chào đón cho phải lễ, nhưng công (diệc) con làm nó ít liên quan đến thanh tra nên tới chậm chút xíu chắc cũng chẳng ăn nhằm gì đâu má.

Nói xong ba tôi dựng chiếc xe đạp dựa vào cây cột nhà bằng gỗ ở kế bên, ba tôi ngồi xuống bộ Trường kỹ phía đối diện với nội tôi để chờ nghe nội hỏi han đôi điều.

Ông Nội thấy vậy gật gật đầu ra chiều ưng ý, ông nội bắt đầu truy vấn ba tôi:

-Tía hỏi thiệt bây nè, bây từ chối con Bông con ông phú hộ làm tía phải vấn an ông ta hỗm rày, tía tưởng bây mau chóng kiếm đứa khác (dề) cho tía má (dui lòng) ai dè bây (mần thinh) luôn, bây tính để tía với má buồn cho chết hay sao bây?

Nghe ông nội nhắc lại vụ vợ con khiến ba tôi chới với, vì ba cứ tưởng nội hỏi chuyện khác, nào dè cứ nhằm đề tài này ông dí ba tôi riết khiến mỗi lần gặp mặt ông nội ba tôi “ngán càng” vô cùng, hôm nay thấy ông nội “ăn thua đủ” với đề tài này nên biết né mấy cũng không xong, ba tôi bèn thú thiệt:

-Thưa tía (dới) má, con cũng muốn tía má có dâu hiền để rồi có cháu bồng ẵm cho (dui nhà dui cửa), ác một cái con phải coi tánh tình của họ kỹ càng mới được, bằng không gặp người không hiền thục thì con sợ tía má buồn sanh bệnh.

Ông nội nói với cái giọng giận rung:

-Bây cứ (lần khân) riết rồi chừng nào hai con khỉ già này mới có cháu bồng ẵm, bây mà chưa có (dợ) tao với má bây chết chắc khó xuôi tay nhắm mắt quá.

Ba tôi xanh mặt vội đáp lời:

-Tía má tha tội cho con, con cũng gấp rút tìm kiếm đó mà, thôi để con trình với tía má luôn nè, con chỉ sợ tía má không ưng bụng thì rắc rối thêm.

Nghe ba tôi sì ra một tin “sốt dẻo” mắt ông nội sáng rực lên, ông hỏi dồn:

– Nếu bây ưng đứa nào thì cứ cho tía má biết, không cần con nhà “Trâm anh thế phiệt” đâu, miễn sao nó sống biết trên biết dưới, hiền lành lễ phép là tao với má bây chấp nhận thôi.

Thấy ông nội tôi “mở rộng cửa” ba tôi bèn chộp ngay ý này, ba cho nội biết:

-Dạ cô này là cô Ba Năng con của thầy cai Huờn ở làng bên đó tía.

Ông bà nội nghe tía tôi tiết lộ danh tánh ý trung nhân của mình và tên tuổi của thân phụ cô ta nữa, ông nội làm bộ giận dữ, ông đứng lên đập mạnh tay xuống cái bàn ông nói lớn lên:

– Chèn ơi ! Chọn con ai không chọn nhè con gái của thầy Cai Hườn hả bây, thiệt là…

Ông nội cố ý bỏ lửng câu nói khiến tía tôi như có lửa đốt trong lòng, tía bậm gan hỏi nội :

– Tía , tía thương con mà tía, cô Ba Năng được người được nết lắm đó tía, khó khăn lắm con mới (de) được cô này đó tía, hổng lẽ tía chê hả tía.

Thấy thằng con mình bị khớp bởi câu cự nự của mình, và cũng không muốn ba tôi sợ sệt thái quá, ông nội tôi ” đổi tông”, với gương mặt hiền lành cố hữu của mình, nội tôi nói:

– Cái thằng thiệt là chết nhát nhe bà, tui mới hù nó chút nhẽo mà nó xuôi cò rồi, ai nói với bây tía chê con Ba Năng hồi nào, hơn nữa thầy cai Hườn là tâm giao với tía lâu nay bây đâu có biết, tự nhiên tía quên phức (dụ) thầy Cai, tía mà nhớ sớm thì bây khỏi cần de cũng dính luôn .

Không những ba tôi mừng rỡ sau câu nói của ông nội, mà bà nội cũng mừng vui không kém vì bà biết chắc rằng một thời gian ngắn nữa thôi hai ông bà sẽ có cháu để bồng ẵm cho thỏa mãn mơ ước bấy lâu nay.

Ngày cưới ba má tôi rạng rỡ bên nhau, họ hàng hai bên ai cũng mừng cho mối tình đẹp đã được đơm hoa kết trái từ đây, lúc trao nhẫn cưới và đồ trang sức cho cô dâu, bà nội đeo xong cho má tôi các đồ trang sức, thay vì bà lui về nơi cạnh ông Nội tôi để lễ cưới được tiếp sang phần khác, nhưng không, bà nội tôi vẫn đúng y một chỗ bà cười mĩm một mình rồi bà lòn tay vô túi áo bên trong cái áo dài móc ra chiếc vòng cẩm thạch lên nước sáng bóng, bà lấy miếng vải nhung gói chiếc vòng để lau sạch bụi, bà nội nắm tay má tôi bà tròng chiếc vòng cẩm thạch vô rồi nội nói:

-Má tặng riêng cái vòng này cho con, con nhớ giữ gìn cẩn thận nhe, đây là di vật ngoại má để lại đó, con đeo nó cũng như má lúc nào cũng bên con lâu dài đó nhe con.

Khỏi phải nói má tôi cảm động vô cùng, bản năng tình cảm trỗi dậy má tôi ôm hôn bà nội thật thắm thiết khiến hai họ cũng bùi ngùi thương mến.

Những năm kế tiếp làng quê nội tôi cũng như khắp nơi ở miền nam chiến tranh loạn lạc, phong trào kháng chiến chống pháp rầm rộ, những cuộc bố ráp, bắt bớ khiến làng xóm bất an vô cùng. Rồi cũng trong những năm này nội tôi hai ông bà lần lượt “an vui miền cực lạc”, cũng mừng một điều ông bà nội tôi còn có cái diễm phúc trước khi về bên kia thế giới, ông bà được cô con dâu (tức má tôi) sanh ra một trai đầu lòng là anh Hai tôi bây giờ, rồi thêm một cháu gái là tôi, tiếc một điều hai anh em chúng tôi chưa biết được ông bà nội bằng xương bằng thịt của mình, sau này chúng tôi được biết ông bà nội qua hai di ảnh trên bàn thờ lúc nào cũng nghi ngút khói hương.

Vùng quê nội không còn yên tĩnh nữa, sau khi họp cả gia đình lớn lại ba má tôi xin phép mấy cô để lên Sài gòn sinh sống, ba tôi để lại nhà cửa đất đai mồ mả cho mấy cô thừa hưởng, ba má tôi dắt díu hai con lên Sài gòn để bắt đầu cho những ngày sống tha hương ngay trên đất nước mình.

Ba tôi mướn một căn nhà ở vùng Cây Thị thuộc Gia Ðịnh ngày xưa, rồi ba chạy khắp nơi để xin việc làm, cuối cùng ông cũng được thu nhận vô làm công chức của Ty Kiến thiết, vì vậy ba tôi đành bỏ ngang nghề “gõ đầu trẻ” để làm một ông công chức, ban đầu ba cũng chưa toàn tâm toàn ý với công việc, do nhớ ông bà nội, nhớ nhà cửa ruộng vườn, nhưng nhớ nhất là đám học trò nhỏ quê nghèo .

Dần dà ba thích nghi với công việc mới, ba được xếp ngạch trật với đồng lương đủ sức bao giàn cho cả nhà sinh sống hàng ngày..

Má tôi mang thai con Tư là nhỏ em tôi sau này, ba mừng lắm vì ngày xưa không có hạn chế sinh đẻ, ai muốn sinh bao nhiêu con thì tùy ý, miễn sao nuôi nấng các cháu cho nên người, còn việc học hành thì không tốn xu lớn xu nhỏ nào hết, học trò thời bấy giờ chỉ đóng tiền nguyệt Liểm chia làm hai kỳ, đệ nhất và đệ nhị lục cá nguyệt với số tiền tượng trưng lấy có.

Ngày má tôi có dấu sanh (do mấy bà mụ vườn chỉ cho má tôi lúc còn dưới quê), ba tôi nhanh chóng mướn chiếc xích lô máy chở má tôi vô nhà Bảo sanh gần chợ Gò vấp, phải công nhận các cô y tá rất thân tình với sản phụ, má tôi còn đủ sức đi đứng “xông xổng” nhưng mấy cô bắt nằm lên băng ca để các chú y công khiêng vô giường nằm, các cô nại lý do sợ đi đứng nhiều ảnh hưởng đến thai nhi.

Má tôi nằm đã hai ngày trời mà chưa thấy chuyển dạ, tội nghiệp ba tôi ông nhờ bà Hai bán chè cư ngụ sát bên nhà ngó chừng giùm chúng tôi ở nhà để ba rảnh tay ứng trực canh chừng má tôi khi sanh nở. Tối nọ khi các sản phụ chìm trong giấc ngủ, bổng dưng má tôi la làng lên:

-Ừa để tui trả chỗ này lại cho bà, bà đừng xô đẩy tui nữa, ui da đau quá.

Các sản phụ đều giật mình, họ ngơ ngác nhìn về phía má tôi họ không hiểu điều gì xảy ra với má tôi, một bà nằm gần bên hỏi thăm má tôi:

-Chị Hai nè, chị nằm mơ thấy gì mà la thất thanh vậy, tui nghe chị la tui hết hồn luôn, trong lúc tui mơ màng cứ tưởng trộm cướp gì không hà.

Lúc này ba tôi đang ngủ gà ngủ gật ngoài hàng ba của dãy phòng nơi má tôi nằm, nghe vợ mình la làng nên ông nhanh chóng chạy vô, ba tôi nghe má kể cho bà kế bên:

-Chị ơi, tui nằm mơ thấy một bà Tây trắng bà này lớn con lắm, bả đòi tui trả cái giường này lại cho bả nếu không chịu bả sẽ xô tui ra ngoài. Trời phật ơi tui ớn quá chừng, vậy là phòng sanh này có ma đó chị.

Bà nọ và ba tôi nghe má tôi kể như vậy hai người đều “nổi da gà”, tuy vậy ba tôi cố điềm tĩnh trấn an má tôi:

-Có nhiều khi mình nằm nghiêng bị cấn tay chân máu chạy không đều nên mới thấy ác mộng đó. Thôi ngủ tiếp đi lấy sức để còn sanh nở.

Bà nằm kế bên cũng cố ra vẻ “an nhiên tự tại”, bà cũng khuyên má tôi đại ý na ná như ba tôi vừa nói với má, cố nén sợ sệt má tôi lại nằm xuống dỗ giấc ngủ vừa dang dở, chừng một tiếng đồng hồ sau má tôi lại la thất thanh, rồi cả phòng ai cũng thức giấc, ba tôi lại chạy vô nghe má tôi thuật lại giấc mơ như lần trước, má kể rằng:

-Lần này bà đầm nọ rủ rê thêm hai ba bà đầm nữa, có bà da đen thui như “Chà và ma ní”, cái bà đen này hung dữ hơn mấy bà da trắng nhiều, bà ta nhéo tui đau gần chết tui năn nỉ dữ lắm nhưng bà ta cứ nhéo.

Kể xong má tôi lật ống quần cho mọi người xem bắp chuối của cặp giò bị bầm nhiều vết đỏ .Ba tôi thật sự hoảng sợ vì ông tin lời má tôi nói không sai và lúc dưới quê ba tôi cũng đã từng chứng kiến mấy người bạn cùng trang lứa bị ma giấu trong bụi tre gai quanh làng.

Má tôi dứt khoát đòi ra hàng ba nằm chung với ba tôi để trả lại cái giường cho bà đầm nọ, chứ ương ngạnh lại thì sẽ khổ sở với mấy bà đầm này vô cùng, trong lúc loay hoay dọn đồ ra ngoài má tôi vô tình quơ tay mạnh trúng ngay thanh sắt trên đầu giường khiến cái vòng cẩm thạch của nội cho bị vỡ tan làm mấy mảnh, má tôi thẩn thờ nhớ lại câu nội nhắn nhủ lúc đeo chiếc vòng cho má, giờ thì không giữ được nữa rồi, bất giác hai dòng lệ tuôn chảy trên gương mặt má khiến cho ba ái ngại vô cùng.

Sáng hôm sau ba tôi trình bày với cô mụ trong bảo sanh viện tình trạng má tôi thấy ác mộng và xin đổi qua giường khác, má tôi được toại nguyện họ cho má tôi nằm giường khác cạnh cửa sổ thoáng mát, trong khi dọn đồ vô giường mới cho má, ba tôi đi ngang nơi hai cô y tá đang trò chuyện, ba nghe họ nói lõm bõm :

-Công nhận bà đầm linh thiệt , đâu phải có mình chị này bị đâu, mấy người rồi, nghe đâu bà đầm sanh con rồi chết trên cái giường này đó.

Nghe câu chuyện này, sau khi dọn xong giường mới cho má, ba chạy u ra chợ mua nhang đèn bánh trái đem vô bảo sanh viện, chờ đêm về ba bày ra bên gốc cây da phía sau bảo sanh viện, ba tôi thì thầm khấn vái điều gì đó mà từ khi ông cúng xong má tôi chẳng còn mơ thấy nà đầm lần nào nữa.

Má xuất viện về mang theo con út Tư thật dễ thương, hai anh em tôi vui mừng vì từ nay có thêm đứa em để cùng chơi với mình cho bớt tẻ nhạt.

Từ lúc bể chiếc vòng cẩm thạch má tôi buồn vô hạn, biết vậy nên đến kỳ lương nọ ba tôi tới tiệm bán nữ trang ông mua lại cho má tôi chiếc vòng cẩm thạch khác, chiếc vòng này màu sắc cũng một chín một mười so với cái vòng của nội cho má tôi, khỏi phải nói má tôi vui mừng với món quà của ba sắm cho, má tôi tự an ủi chắc là ở trên cao kia bà nội sẽ vui lòng khi thấy má còn mang chiếc vòng ( Má tôi nghĩ chắc nội không biết được vụ “Linh miêu tráo chúa” thời nay đâu).

Từ lúc đeo chiếc vòng cẩm thạch này má tôi thay đổi tánh tình rất nhiều, má nói nhiều, ăn nhiều, đặc biệt má cứ đòi ăn gà mà phải để nguyên con mới ăn, nếu chặt ra từng miếng má chê bai nào là không ngon, hoặc thịt nhão nhoẹt. V.v..

Mỗi ngày má tôi ăn hết một con gà, vì thương vợ nên ba tôi cũng chìu chuộng mua về cho má ăn, có một điều kỳ lạ là má tôi ăn nhiều vậy đó mà thân hình ngày càng ốm lại, lâu dần ba tôi lấy làm lạ, ông bèn ra nhà thuốc tây mua thuốc bổ về cho má uống, mấy ông đốc tờ quen với ba chỉ cho loại thuốc thích hợp để ba mua về cho má uống, vẫn không có kết quả sau khi uống thuốc, ba tôi bèn đưa má vô nhà thương để khám bệnh, mấy ông đốc tờ khám kỹ lưỡng nhưng chẳng biết má tôi vướng căn bệnh gì, bí thế quá ngài ta bèn phán:

-Bà nhà của ông bị bệnh suy nhược cơ thể, cần tẩm bổ lâu ngày sẽ bình phục.

Thời gian dài trôi qua, thể trạng má tôi vẫn y như “bộ xương cách trí”, cả nhà ai cũng buồn rầu vô hạn.

Thế rồi một hôm khi má tôi đang ngồi chơi bên ngạch cửa trước nhà, ngoài đường có một ông thầy tu đi khất thực, đến nhà tôi ông dừng lại đứng cúi đầu chờ bá tánh cúng dường, ba tôi đem ít trái cây cúng cho thầy, thầy ngước lên niệm Phật và cảm ơn ba tôi, bổng đôi mắt thầy sáng quắc lên thầy chỉ vào mặt má tôi thầy nói:

-Không xong rồi, gia chủ bị ma ám dữ lắm, nó nằm trong chiếc vòng bà mang trên tay đó.

Ba tôi điếng hồn khi nghe nhà sư kia nói điều này, ba liền chắp tay sá thầy một sá rồi hỏi :

– Có cách nào cứu (dợ) con được không thầy ? Xin đội ơn thầy suốt đời.

Nhà sư thong thả nói :

-A di đà Phật, thí chủ phải hủy chiếc vòng oan nghiệt kia đi bà sẽ khỏi bệnh, vì có cái vong của ai đó đang ẩn trong cái vòng này .

Ba tôi không cần suy nghĩ, ông nhanh chóng tháo cái vòng cẩm thạch đang đeo trên tay của má tôi ra, ba chọi mạnh xuống nền xi măng trước nhà khiến chiếc vòng bể tan tành, lúc này tự nhiên má tui khóc ré lên kể lể là ba tui phá căn nhà má tui đang trú ẩn khiến bà không nơi nương tựa, ba tôi điếng hồn không hiểu chyện gì xãy ra, nhưng dưới nhản quan của người đạo hạnh thầy biết rõ ràng đây là cái vong nhập vô người má tôi để nói lên hoàn cảnh hiện tại của họ, thầy bèn kêu ba tôi :

– Thí chủ yên chí đi, tui bày cho thí chủ như vầy nè….

Nhà sư đã kêu ba tôi cứu cái vong này bằng cách nhờ thợ điêu khắc làm một tượng người phụ nữ, rồi mua vài cái vòng làm bằng vàng đeo vô cổ tay bức tượng, thầy sẽ đem bức tượng về chùa của thầy cho vong linh nghe kinh kệ để sớm siêu thoát.

Ba tôi làm theo lời dặn của thầy, ba đem pho tượng gỗ vào chùa Tân Nghĩa ở Gò vấp gửi vô đây để vong kia đừng quấy phá má tôi nữa.

Nhờ sự mầu nhiệm của Phật pháp, nhờ đức cao trọng vọng của thầy trụ trì chùa Tân Nghĩa nên má tôi thật sự khỏi bệnh tà ma trong một thời gian rất ngắn…

Miền nam rồi cũng đến lúc bớt chiến tranh loạn lạc nên ba tôi vội đem hết gia đình để quy cố hương.

Má tôi qua đời , rồi ba tôi cũng “đi xa”, trước lúc chia tay người thân ba tôi trăn trối:

-Ba má còn một món nợ với thầy trụ trì chùa Tân nghĩa, sau này có dịp trở lên Sài gòn các con phải tìm cho bằng được ngôi chùa này, cho dù sư thầy khuất núi đi chăng nữa các con nên cúng dường chư Phật nơi chùa này cho ba, có như vậy ba má mới yên lòng nơi chín suối.

Tôi mang tâm nguyện của cha mìnhđi hỏi khắp nơi, bạn bè, anh em quen biết chẳng ai biết được ngôi chùa Tân nghĩa này ở đâu, tôi hy vọng một ngày nào đó tìm ra tông tích ngôi cổ tự này để thực hiện tâm nguyện cuối đời của đáng sinh thành ra anh em chúng tôi.

Viết xong 00h12 ngày 21.11.2017

Hai Hùng SG