(Photo by Thái Quang Dũng)
Chiếc giày sô người lính trận năm nào
Còn bỏ lại trên tiền đồn hoang vắng
Bốn tám năm từ khi thôi lửa đạn
Dưới mặt trời nằm dãi nắng dầm mưa
Anh ở miền nào có vợ con chưa
Hay mới lớn đã vội vàng nhập ngũ
Đóng quân đây đã mấy mùa trấn thủ
Chiếc giày này sao để lại không mang?
Phải năm xưa khi trận đánh vừa tan
Một chân trúng mảnh mìn cưa bỏ lại
Hay anh chết khi cuối giờ di tản
Cái chân kia thú dữ đã tha rồi?
Lúc tàn hơi anh từ giã cuộc chơi
Ai đó thấy báo tin cho đồng đội
Mẹ cha anh vượt rừng sâu tìm tới
Nhặt xương anh bỏ lại chiếc giày này?
Bao nhiêu người đã nằm lại nơi đây
Sao chỉ một chiếc giày anh trơ trọi
Không di ảnh, không kệ thờ nhang khói
Bên chiến hào rêu phủ đã lên xanh?
Biết ai còn nhớ đến tuổi tên anh
Người nằm xuống đáp đền ơn sông núi
Gió biên cương bốn mùa hiu hắt thổi
Điệu nhạc buồn trên đỉnh Plei Djareng…
Chàng Đông Ry Nguyễn