Trung tướng NGÔ QUANG TRƯỞNG
Trung Tá Ngô Quang Trưởng và Thiếu Tá Norman Schwarzkopf
Trung Tướng Ngô Quang Trưởng khi còn là Tư Lệnh Quân Đoàn 4/ Quân Khu 4 VNCH
Trung Tướng Ngô Quang Trưởng, nguyên Tư Lệnh Quân Đoàn I kiêm Tư Lệnh Vùng I Chiến Thuật, Cựu Sinh Viên Sĩ Quan Khóa 4 Võ Khoa Thủ Đức, đã tạ thế lúc 03:20 am ngày 22-01-2007 tại Fairfax, tiểu bang Virginia, Hoa Kỳ.
Nghi lễ phủ Quốc Kỳ Việt Nam Cộng Hòa và lễ di quan (thiêu) đã được tổ chức ngày 25-01-2007.
Tro cốt của Trung Tướng Ngo Quang Trưởng đã được người thân đưa về rải trên đỉnh đèo Hải Vân mùa hè năm 2008
Tôi nhớ mãi một ngày năm 1972, Mùa Hè Đỏ Lửa, Trung Tướng Ngô Quang Trưởng và Chuẩn Tướng Không Quân Nguyễn Huy Ánh xuống thăm đơn vị tôi, một Chi Đoàn Thiết Kỵ, đang nằm dưỡng quân.
Ông không vui, gương mặt vốn khắc khổ nay thêm nhiều nét lo âu. Chúng tôi không được báo trước nên hết sức ngạc nhiên, bởi vì có sao xẹt ngang là mấy thằng em sẽ khổ. Trung Tướng Nguyễn Văn Toàn, Chuẩn Tướng Lý Tòng Bá mỗi khi về Châu Đốc thăm Đại Tá Nguyễn Văn Của, Tỉnh Trưởng Châu Đốc thì hay ghé ngang đơn vị tôi. Tại sao mấy Ông hay ghé thăm thì tôi không biết, nhưng tôi biết chắc là mấy Ông Mặt Trời rất khoái đơn vị tôi, một đơn vị chưa hề chiến bại.
Những trận đánh đêm tuyệt vời đã làm cho các Mặt Trời khoái chí. Lính tác chiến thường không thích đón tiếp Mặt Trời. Khi Mặt Trời ghé ngang thì chúng tôi phải lau chùi xe cộ sạch sẽ, mà những con cua tác chiến tại Vùng 4 thì lúc nào cũng sình lầy dơ bẩn. Cua nào bị thương nhưng còn đánh trận được thì đem đi dấu. Lính tráng phải quần áo chỉnh tề sạch sẽ.
Bây giờ một Ông Tướng xếp xòng Quân Đoàn ghé qua chơi, giữa chiến trường không bàn không ghế, không phóng đồ hành quân, không que chỉ bảng nhất là không kèn không trống, không hàng quân danh dự đón chào.
Không hiểu vì Ông bình dân vui tính hay hòa đồng với lính mà Ông ngồi xuống đất. Câu đầu tiên Ông hỏi xếp tôi, Đại Úy Trương Văn Điền, Chi Đoàn Trưởng, Chi Đoàn 3/2 Thiết Kỵ, đang đứng cứng người trong tư thế chào kính “Nghe nói đơn vị của Anh chì lắm phải không?”. Xếp tôi trình Trung Tướng tinh thần anh em binh sĩ rất cao, dù đang dưỡng quân nhưng lúc nào cũng “văn ôn võ luyện”.
Tôi đang đứng phía sau sếp thì nghe Trung Tướng Ngô Quang Trưởng cho biết sẽ điều động đơn vị tôi và Biệt Động Quân đi giải cứu một lực lượng Quân Đoàn IV gồm một Liên Đoàn Biệt Động Quân và hai Thiết Đoàn 12 và 16 Kỵ Binh thuộc Lữ Đoàn IV Kỵ Binh đang bị bao vây ở Kompong Trạch. Một Thiết Đoàn trừ và một Tiểu Đoàn Biệt Động Quân đi làm một nhiệm vụ quá cỡ! Sau khi ra lệnh ngắn gọn, Ông lên trực thăng với lời chúc may mắn.
Chúng tôi chuẩn bị lên đường vượt biên. Phải nói là dù biết rằng có thể toàn bộ Chi Đoàn sẽ bị kẻ thù tiêu diệt, nhưng chúng tôi rất nô nức đi làm nhiệm vụ mà vị Tướng Quân Đoàn giao phó. Ngày xưa không biết cảm nghĩ Kinh Kha sang Tần thế nào, nhưng chuyến một đi không trở lại nầy của chúng tôi dấy lên trong lòng chúng tôi một niềm tự hào tuyệt vời.
Ba sư đoàn chính quy cộng sản xâm lược, sao vàng, sao đỏ, sắt thép gì đó tăng cường các trung đoàn pháo, đặc công đang chờ đợi một đơn vị quá nhỏ bé trong một chiến trường quá lớn. Đơn vị tuy nhỏ nhưng dũng cảm oai hùng, bách chiến bách thắng.
Ba ngày đầu quân đi như gió bão, không một sức mạnh nào cản nổi. Chiến lợi phẩm bỏ lại phía sau. Quân đi như trẩy hội, giống như đoàn Tượng Binh của Vua Quang Trung đang tiến về Bắc Hà tiêu diệt Quân Thanh.
Ngày thứ tư chúng tôi phải rút lui về điểm xuất phát Hà Tiên. Chiến trường kinh khiếp từ ngày đó. Nhiều chiến sĩ Kỵ Binh đã anh dũng nằm xuống. Xếp tôi dù mới là Đại Úy nhưng đã chứng tỏ một bản lĩnh, một tài thao lược hơn người trải qua những chiến trận Mậu Thân và các cuộc hành quân vượt biên sang Cambodia. Sếp đã đưa được đoàn cua sắt bắt tay với lực lượng Quân Đoàn IV đang chờ đợi từng giờ từng phút.
Đây là một chiến thắng vang dội của đơn vị tôi. Rất tiếc là Tướng Trưởng đã được điều động ra Quân Đoàn I và Quân Khu I để chỉ huy tái chiếm Cổ thành Quảng Tri trước khi Chi Đoàn 3/2 Thiết Kỵ của chúng tôi bắt tay Lực lượng Quân Đoàn IV.
Trong chiến trận Mậu Thân, chính Tướng Trưởng – lúc đó là Tư Lệnh Sư Đoàn 1 Bộ Binh – đã gọi cho Thiếu Tá Nguyễn Hóa Chi Đoàn Trưởng Chi Đoàn 2/7 Thiết Kỵ phải tức tốc mang Chi Đoàn về giải vây cho Ông đang cố thủ trong thành Mang Cá.
Thiếu Tá Nguyễn Hóa đã vượt đèo vượt suối, qua không biết bao nhiêu là chốt chận, đã làm được một chiến tích lẫy lừng, không Bộ Binh tùng thiết, không trinh sát cơ dẫn đường đã từ Quảng Trị ngày đêm đánh Đông dẹp Bắc để bắt tay cùng Tướng Trưởng.
Tôi không hiểu Tướng Trưởng nghĩ gì về binh chủng Thiết Giáp chúng tôi. Nhưng những khi Ông lâm vào tình trạng nguy hiểm thì có ngay chúng tôi đến tiếp cứu. Khi Ông còn là Tư Lệnh Quân Đoàn IV thì lúc nào Ông cũng đầu đội nón sắt, đeo một bi đông nước và một cái xẻng để làm gương cho tất cả binh sĩ thuộc Quân Đoàn IV.
Tất cả quân nhân các cấp dưới quyền đều kính phục Ông bởi Ông không mưu bá đồ vương, không tham vọng chính trị chỉ là một quân nhân gương mẫu, thanh liêm và có tài thao lược. Họ đã cùng Ông xông pha trận mạc, tạo những chiến thắng vẻ vang cho Quân Đoàn IV.
Sau khi được đưa ra Quân Đoàn I và Quân Khu I thay thế Tướng Hoàng Xuân Lãm để chuẩn bị chiến dịch Lôi Phong tái chiếm cổ thành Quảng Trị. Dù ở xa xôi nhưng hằng ngày qua báo chí chúng tôi vẫn như đang theo chân các đơn vị Nhẩy Dù, Thủy Quân Lục Chiến, Biệt Động Quân, Sư Đoàn 1 Bộ Binh và Lữ Đoàn I Kỵ Binh để cùng chung cất cao hát bài Cờ Bay Trên Thành Phố Thân Yêu Vừa Chiếm Được Đêm Qua Bằng Máu.
Ông đã làm cho thế giới phải kính phục QLVNCH bằng chiến thắng Cổ Thành Quảng Trị mà các chiến sĩ anh hùng của chúng ta đã phải 1 chống 5. Tướng Quân Ngô Quang Trưởng và các chiến sĩ tổng trừ bị QLVNCH đã viết thêm một trang trong dòng chiến sử oai hùng mà tổ tiên chúng ta đã viết hơn 4 ngàn năm trước.
Khi TT Nixon đã bắt tay Mao xếnh xáng, nâng ly rượu Mao Đài thì số phận miền Nam đã được định đoạt. Chiến tranh VN một thời là tin tức nóng bỏng thế giới khi mà “đồng minh” đã quay lưng bỏ mặc 17 triệu dân miền Nam cho bầy quỷ dữ cộng sản bắc việt thì QLVNCH đã bị bức tử không thương tiếc.
Cho nên Tháng Ba kinh khiếp. Tháng Ba oằn oại đau thương. Tháng Ba uất hận nghẹn ngào. Tháng Ba gãy súng. Tháng Ba lệ đổ chứa chan. Tháng Ba quay cuồng lo sợ. Tháng Ba hoảng loạn tứ bề. Tướng Quân Ngô Quang Trưởng đã phải ngậm ngùi đau đớn bỏ lại miền đất mà Ông đã cùng quân dân vùng địa đầu giới tuyến đã đổ máu đổ mồ hôi giữ gìn, kiên quyết không nhượng một tấc đất nào cho bọn giặc cướp cộng sản xâm lược.
Thế nước đã ngả nghiêng một mình phải chống chọi cùng loài quỷ đỏ, cả một khối cộng sản chỉ chờ có thế. Sức cùng lực tận. Đồng Minh ngày nào nay biến thành ông chủ bủn xỉn chỉ nghĩ đến quyền lợi mà chối bỏ lời cam kết đi đến chiến thắng cuối cùng.
Lệnh lạc bất nhất từ Dinh Độc Lập, từ vị nguyên thủ quốc gia. Ông làm gì được nên đành liều mình ra biển khơi tìm sinh lộ xuôi Nam. Chính điều đó đã nói lên Ông đã ở lại cùng ba quân tướng sĩ đến giờ phút cuối cùng. Nhất quyết không chịu lên trực thăng xuôi Nam như nhiều cấp chỉ huy khác. Tôi thật kính phục Ông vô cùng.
Bây giờ linh hồn Ông đã bay về quê hương, tro cốt Ông đã tung bay theo gió trên đỉnh đèo Hải Vân, bay về đến Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa để sum họp cùng các chiến hữu dưới chân Nghĩa Dũng Đài.
Ông đưa tay chào kính trình diện Đại Tướng Đỗ Cao Trí và Trung Tướng Nguyễn Viết Thanh, Ông thân mật tay bắt mặt mừng những chiến sĩ “Sinh Vi Tướng Tử Vi Thần”, những anh hùng đã tuẫn tiết trong ngày Quốc Nạn 30/4/1975: Những Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam, Phạm Văn Phú, những Chuẩn Tướng Lê Văn Hưng, Trần Văn Hai, Lê Nguyên Vỹ. …
Sau đó, Ông cùng các chiến hữu đến bờ sông Mỹ Chánh, nơi Ông từng lập một tuyến phòng thủ kiên cố chặn bước tiến của 6 sư đoàn cộng phỉ xâm lược từ phương bắc.
Ông bước qua giòng sông Thạch Hãn bắt tay hỏi thăm chiến hữu, trở lại đồi Phượng Hoàng, căn cứ Ái Tử, đồi Mộc Đức, thị xã Đông Hà để ngắm nhìn chiến tích của Thiết Đoàn 20 Chiến Xa lẫy lừng trong trận xa chiến tiêu diệt toàn bộ những chiến xa T-54 của bọn giặc cướp.
Ông sẽ ghé qua Triệu Phong để nhớ ngày nào đã tung “thằng Quái Điểu” vào đó để làm đầu cầu cho toàn bộ Sư Đoàn TQLC và Lữ Đoàn I Kỵ Binh tiến về Cổ Thành Đinh Công Tráng.
Sau cùng, Ông sẽ cùng các chiến hữu dừng chân trên Cổ Thành để vẳng nghe tiếng kèn truy điệu xưa; một chiến tích lẩy lừng đã đưa QLVNCH lên hàng quân đội thiện chiến, để cùng các chiến hữu đồng ca “Ta ôm nhau mắt lệ nghẹn ngào. Quỳ hôn đất thân yêu, Quảng Trị ơi, chào quê hương giải phóng…. “.
Tướng Quân Ngô Quang Trưởng hôm nay đã về lại quê hương cùng anh linh các chiến sĩ anh hùng đã Vị Quốc Vong Thân vì đã chiến đấu cho ngọn cờ vàng mãi mãi tung bay khắp thế giới. Chúng tôi những thuộc cấp, những chiến hữu của Ông ngày nào xin tạm biệt Ông.
Một ngày nào đó, chúng ta sẽ trùng phùng. Nơi đó, chắc chắn sẽ không còn loài quỷ đỏ xảo trá, tàn ác và man rợ. Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa sẽ trở thành Nghĩa Trang Chiến Sĩ QLVNCH. Nghĩa Dũng Đài và Vành Khăn Tang sẽ được hoàn tất hùng tráng hơn, nguy nga hơn, tráng lệ hơn để cho những chiến binh oai hùng của QLVNCH có nơi về để đàm đạo, cùng sinh hoạt chan hòa trong tình Huynh Đệ Chi Binh.
Trong cơn thảng thốt và đau buồn nầy, không văn chương phú lục, không hoa hòe hoa sói, không lễ nghi quân cách mà bằng tấm chân tình và niềm kính trọng vô biên, chúng tôi xin bắt súng nghiêm chào đưa tiễn Tướng Quân Ngô Quang Trưởng về cõi vĩnh hằng để sum họp cùng chiến hữu các cấp đã cùng Ông chiến đấu trong thời lửa đạn điêu linh.
(Sài Gòn trong tôi – Nguyễn Nhật Minh Hiếu s/t & t/h)