TÌNH YÊU VẪN SONG HÀNH (Truyện ngắn của HƯƠNG LAN)

Facebooktwitterredditpinterestlinkedinmail
Tháng 4 có sinh nhật của Hương Lan, bà xã tôi. Thú thật tôi mới biết ngày sinh tháng đẻ của vợ mình khoảng 2 năm nay thôi, vì cứ mỗi lần hỏi đến là nàng lắc đầu quầy quậy. Coi, người phụ nữ nào không quan tâm đến sinh nhật mình quả là một người phụ nữ đặc biệt. Nay nhân ngày sinh của Hương Lan, xin giới thiệu một trong vài truyện ngắn đã đăng trên Talawas, Sáng Tạo, Văn Chương Việt của nàng có dinh dáng đến đời tôi…(BCV)
May be an image of 1 person and bangs
May be an image of 1 person
May be an image of 1 person and bangs
May be an image of 1 person
Những tấm hình của Hương Lan thời điểm viết truyện ngắn TÌNH YÊU VẪN SONG HÀNH
Truyện ngắn của HƯƠNG LAN
TÌNH YÊU VẪN SONG HÀNH
Tôi rất ghét tiếng cười hí hí như ngựa của hắn. Tiếng cười vừa đầy kiêu hãnh vừa không nghiêm túc khiến tên gã Thổ Phỉ đã được tôi xếp vào sổ bìa đen được gạch dưới cẩn thận cùng những lời chú thích đầy ác ý.
Tôi gặp hắn qua Vân, một người bạn rất thân. Hắn vui tính lại thích đọc những bài thơ tình rât hay nên chinh phục được rất nhiều người. Tôi và Vân yêu văn học nghệ thuật nên cũng không ngoại lệ. Nhưng rồi không lâu sau tôi cũng linh cảm được ánh mắt và những bài thơ nồng nàn kia được dành cho ai. Thương bạn và vốn không cảm tình với tiếng cười ngựa hí của hắn, và càng không ưa tính thích chinh phục của gã Thổ Phỉ nên tôi liền cảnh giác ngay người bạn gái của mình:
– Hắn là người hai mặt, đừng nên tin tưởng con người này.
Dường như biết được ý đồ của hai cô bé, lần đầu tiên tên Cô-dắc nghiêm sắc mặt nhìn tôi:
– Anh không làm gì sai cả. Anh chỉ làm những gì con tim mình sai khiến mà thôi.
Vậy đó, tình bạn của chúng tôi vẫn song hành cho đến một ngày khi tiễn Vân lên đường sang nước ngoài, cũng là lúc tôi nghe tin hắn tình nguyện vào quân ngũ. Đến tiễn hắn tôi thật sự bất ngờ trước hành động ngông cuồng này, vì anh đã quá tuổi nghĩa vụ quân sự, lại đang sở hữu một công việc “vàng” tại một cơ quan mà bất cứ ai cũng phải mơ ước.
Tôi bàng hoàng nhìn tên Cô-dắc:
– Anh bỏ tất cả thật sao? Sự nghiệp của anh đang rộng thênh thang …
Đáp lại ánh mắt tròn xoe của cô gái, tên Cô-dắc nheo nheo mắt đọc tặng tôi những vần thơ trước khi lên đường:
Chỉ cần ngón tay đưa lên môi – Ngàn năm nhan sắc ở em rồi – Ngàn năm trời đất thành thơ nhạc – Cây cỏ chào nhau kể lứa đôi – Chỉ cần chiếc muỗng em trong ly – Là tim anh chết rất nhu mì – Là chàng thi sĩ bay đâu mất – Một chút tình anh lẻn trốn đi…
Nhưng chỉ thời gian ngắn sau đó, một người bạn cũ báo tin hắn đã bị loại khỏi quân ngũ, tước quân tịch và bị đuổi về địa phương. Gặp lại nhau anh vẫn như thuở nào, vẫn vóc dáng cao ngạo, ngông nghênh , nhưng bụi đời hơn với mái tóc dài lãng tử. Vác ba lô trên vai anh tiếp tục nheo nheo mắt bỡn cợt ngắm tôi từ xa, không ngăn nổi sự giận dỗi, tôi “lên lớp” tên Cô-dắc ngay tức khắc:
– Anh lúc nào cũng vậy, thích quậy phá và đạp đổ mọi nguyên tắc, luật lệ. Nếu con người sống không theo quy tắc và kỷ luật, thì thế giới sẽ ra sao?
Ánh mắt hắn nhăn lại, nhưng rồi gã Thổ Phỉ cũng dịu dàng nói với cô thiếu nữ:
– Hãy là một cô bé đáng yêu như tuổi của em cho anh nhớ, một chút nào cho anh buốt tim hơn là trở thành một bà già 70 dạy dỗ đời anh. Hãy là một thiên thần chứ đừng trở thành Luxiphe em nhé.
Và hắn đọc:
Em xuất hiện như mặt trời- Xua đi những cơn u ám – Anh đang buồn thiu một hoàng hôn xám – Bỗng đổi màu thành xanh – Từ đó một ngày có ba buổi bình minh – Nắng buổi nào cũng thơm tho mùi mật – Từ đó không còn giới hạn của ngày và đêm – Em đã xoay chiều trái đất – Thì anh chính là một hành tinh buồn bã nhất – Lần đầu tiên biết giá trị nụ cười…
Vậy đó, những bài thơ dành cho ai đó ngày càng nhiều hơn nhưng vốn tính bướng bĩnh lại sẵn có ác cảm với “gã” vì người bạn gái, nên tôi chỉ đáp lại hắn từ xa bằng những nụ cười mỉm chi cùng với những ý tứ tế nhị mà chắc anh có thể hiểu.
Thời gian cứ êm đềm qua đi, cho đến một ngày bạn của hắn thông báo rằng anh vào bộ đội bất ngờ thì khi rời khỏi bộ đội cũng bất ngờ không kém. Cũng chỉ vì bản tính cương trực và sống vì đồng đội , mà anh dám tấn công viên chỉ huy để cứu những người bạn cùng đơn vị, thoát khỏi sự trù dập độc ác của vị sĩ quan cấp trên mình. Hậu quả của hành động liều lĩnh đó là anh bị biệt giam ba tháng ở quân lao, bị tước quân tịch, và may mắn còn được trở lại đời thường để trở thành một nhà thơ bất đắc chí, lang bạt làm thơ cho dân nghèo để chống bất công xã hội.
Một lần nữa gặp lại, tôi ngậm ngùi trước gã Thổ Phỉ ngày nào. Hành trang lên đường với anh giờ chỉ là chiếc ba lô cũ kỹ và chiếc áo đã sờn vai.
Vẫn với dáng đứng ngông nghênh, anh nheo nheo mắt nghịch ngợm “dạy đời” cô em gái:
– Anh chỉ làm những gì lương tâm cho phép. Đến bây giờ anh vẫn không hổ thẹn về những hành động đã qua.
“Gã” phấn khích đọc to:
…Trời sinh anh yêu em – Mà không sinh hộ khẩu – Con chim có chỗ đậu – Con chó có nơi nằm – Anh và em lưu vong – Như người không quốc tịch – Đất nước giàu diện tích – Cho châu chấu cào cào – Nỡ đâu nghèo lý lịch – Với những người yêu nhau
Nhìn anh xốc ba lô lên vai, đôi mắt buồn như nghiêng theo cuộc đời sóng gió in dấu trên gương mặt phong trần, tôi chợt rưng rưng nước mắt:
– Em thật có lỗi với anh.
Tôi chìa ra cuốn sổ bìa đen với cái tên có biệt danh gã Thổ Phỉ, cùng ba dấu gạch đỏ phía dưới nằm chễm chệ ngay trên trang đầu kèm theo những lời chú thích thiếu thiện cảm. Anh liếc qua, cười phá lên, và ghé sát vào tai tôi thì thầm:
– Anh yêu sự khờ dại của em !./.
HƯƠNG LAN