Đoạn trường …
ai có qua cầu mới hay !!!
*** Câu chuyện thật về cuộc đời vô cùng bất hạnh, đau khổ và đẫm nước mắt của con gái một sĩ quan Nhảy Dù VNCH (đã tử trận vào “Mùa Hè Đỏ Lửa 1972”)
Nguyễn Thị Tuyết Nga chào đời năm 1970. Khi Tuyết Nga được hai tuổi thì thân phụ cô, là một sĩ quan Nhảy Dù VNCH đã đền nợ nước trên chiến trường Quảng Trị vào giai đoạn khốc liệt của “Mùa Hè Đỏ Lửa 1972”.
Sau ngày tang thương và uất hận 30 tháng Tư, 1975, cũng như bao nhiêu gia đình Quân, Cán, Chính VNCH khác bị những tên giặc xâm lược may mắn thắng cuộc trả thù, gia đình cô đã bị bọn chúng cưỡng ép đi kinh tế mới tại một vùng rừng thiêng nước độc, Tuyết Nga phải theo mẹ và người anh trai lớn hơn vài tuổi đến vùng Mộc Hóa, Long An để sinh tồn.
Sống tại vùng kinh tế mới rừng thiêng nước độc chỉ được một năm thì cả mẹ lẫn anh trai của Tuyết Nga đều không may chết đuối trong một tai nạn thảm khốc khiến cho cô bé 6 tuổi trở nên mồ côi, bơ vơ không còn người thân hay nơi nương tựa. Thương cảm cho hoàn cảnh đáng thương của cô bé Tuyết Nga, gia đình người hàng xóm đã đem cô bé mồ côi tội nghiệp về nuôi nấng.
Năm 1982, gia đình nuôi cô đã quyết định từ bỏ cuộc sống cơ cực, gian truân và khốn khó ở vùng kinh tế mới để vượt biên tìm Tự Do. Tuy nhiên, vì không sang được đất Thái, họ đành đem cô qua sống ở một ngôi làng gần cảng Bôn Son, Cambodia. Nhưng vào năm 1987 thì họ đã âm thầm ra đi, bỏ lại Tuyết Nga bơ vơ, lạc lõng một mình khi cô được 17 tuổi.
Thế rồi những oan khiên, bất hạnh và khổ đau của cuộc đời bắt đầu ập xuống thân phận tội nghiệp của cô bé mới lớn như một cơn ác mộng dài tưởng chừng như không bao giờ chấm dứt. Vào một buổi chiều cuối năm 1987, trong lúc đang đi lang thang trong nỗi cô đơn và sợ hãi đi tìm gia đình bố mẹ nuôi vốn là những người “thân” duy nhất trên đời lúc đó, Tuyết Nga đã bị cả một đại đội lính Khmer Đỏ bắt giữ.
Bọn ác thú đưa cô thiếu nữ chưa được 18 xuân xanh về nhốt trong một hòn đảo nhỏ với một vài phụ nữ khác như những kẻ nô lệ tình dục, để mỗi ngày bọn chúng thay nhau thỏa mãn thú tính đê hèn trên thân phận của người con gái tị nạn bất hạnh và tội nghiệp này.
Tuyết Nga đã bị bọn ác thú Khmer Đỏ giam giữ, hành hạ và đày đọa suốt năm năm trời trên đảo. Trong thời gian đó cô đã mang thai và sau đó đã sinh ra một đứa con gái. Khi cháu bé được 2 tuổi thì Tuyết Nga quyết định tìm cách bỏ trốn khỏi lũ ác thú Khmer Đỏ. Tuyết Nga bế con tìm cách trốn thoát qua đất Thái. Lúc đó là năm 1992; đánh dấu 12 năm cô gái tội nghiệp vất vả và bất hạnh cô đơn trôi dạt trên xứ người.
Sau khi trốn thoát qua được Thái Lan, Tuyết Nga đã tưởng được yên thân để làm người tị nạn qua sự giúp đỡ của một nhóm “ân nhân” tốt bụng khi cô hỏi thăm đường để xin vào sống trong các trại tập trung có người Việt ở Thái Lan hầu mong được nhận đi định cư. Nhưng có ngờ đâu, cái thứ định mệnh ác nghiệt và tàn nhẫn đã, một lần nữa, đẩy hai mẹ con Tuyết Nga sa chân vào cạm bẫy của một bọn lưu manh chuyên tổ chức những nhóm “hành khất” tại Thái Lan.
Bọn ác quỷ Thái Lan này đã bắt cóc đứa con gái nhỏ bé bỏng tội nghiệp của Tuyết Nga để làm cho những đứa bé trở thành trẻ tàn tật và đêm đêm, chúng đã lợi dụng bắt các trẻ em bất hạnh đó ra ngồi ở đầu đường xin ăn hầu thu lợi nhuận đem về cho bọn chúng!
Trong một lần lợi dụng lúc bọn lưu manh tổ chức ăn mày không để ý, Tuyết Nga đã lén ôm con chạy trốn. Thế nhưng, tội nghiệp thay, hai mẹ con cô không thoát khỏi tay lũ người lòng lang dạ sói đó và chỉ một ngày sau, hai mẹ con cô đã bị bọn chúng bắt lại giữa một cánh đồng vắng và để trừng phạt, bọn chúng đã dã man tưới lên khuôn mặt nõn nà của người con gái tuổi thanh xuân bằng một lon acid.
Từ đó, Tuyết Nga bị mù cả đôi mắt, bị điếc một bên tai và mãi mãi mất đi đứa con gái bé nhỏ tội nghiệp mà cô từng chăm lo và ấp ủ. Và để tiếp tục tận dụng khai thác nhân dáng kinh dị của người phụ nữ bất hạnh này, bọn dã thú người Thái Lan đã bán Tuyết Nga cho một “tổ chức cái bang” khác.
Bọn lưu manh mới này là những tên Mã Lai gốc Tàu. Bọn chúng đem Tuyết Nga sang Mã Lai vào năm 1993 và đã lợi dụng hình ảnh thê lương dị dạng của cô để đánh động lòng thương hại của những người qua đường tốt bụng. Theo lời kể của Tuyết Nga thì mỗi ngày, cô phải lê la khắp nơi theo lệnh của bọn chúng để van xin những khách thập phương và nhờ cô mà bọn chúng đã thu được cả hàng mấy chục đô la Mỹ mỗi ngày.
Khoảng 10 năm sau, 2002, một biến cố lớn xảy ra, tên đảng trưởng cầm đầu cái “tổ chức cái bang” tàn ác này đã bị bắn chết do bị băng đảng khác tranh giành địa bàn hoạt động. Trong lúc nội bộ của bọn chúng còn đang lục đục, Tuyết Nga đã giấu ít tiền và nhờ hai người phụ nữ nấu cơm cho bọn cái bang giúp đỡ để đưa cô trở về Thái Lan.
Trong thâm tâm, Tuyết Nga vẫn rất mong mỏi tìm lại được đứa con gái bé nhỏ xấu số và tội nghiệp mà giờ này chắc cũng đang lang thang khốn khổ ăn mày ở đầu đường, xó chợ trên đất Thái.
Trở lại Bangkok, Tuyết Nga tiếp tục lang thang khắp các đường phố Bangkok để ăn xin với hy vọng tìm lại được đứa con gái bé bỏng tội nghiệp của mình. Nhưng buồn thay, cái thứ định mệnh ác độc và cay nghiệt cứ tiếp tục theo bám chị và chưa chịu buông tha cho chị, nên suốt nhiều năm dài, chị vẫn không sao tìm lại được đứa con gái bé bỏng tội nghiệp của chị giữa một thành phố Bangkok vô cùng đông đúc, xô bồ và phức tạp!
Mùa Hè 2016, khi người phụ nữ bất hạnh Tuyết Nga này gặp chị Trần Thị Thu Hương, cũng là một cựu thuyền nhân “cuối mùa,” vượt biển đến Thái Lan năm 1987, được gọi đi phỏng vấn sau hai năm ở trại nhưng bị đánh rớt thanh lọc và sau đó chị Hương bị cưỡng bức về Việt Nam vào năm 1996.
Nhưng sáu năm sau, năm 2002 chị Hương lại tiếp tục vượt biên sang Thái Lan và sống bất hợp pháp tại đây. Sau đó, chị may mắn gặp được thiện nguyện viên của hai tổ chức từ thiện BPSOS và VOICE, và qua sự hướng dẫn của họ, chị Hương đã nộp đơn xin tị nạn tại Cao Ủy Tị Nạn Liên Hiệp Quốc. Trong thời gian chờ đợi hồ sơ tị nạn được cứu xét định cư, chị Hương đã găp người đàn bà ăn mày Việt Nam mặt đầy vết thẹo, Nguyễn Thị Tuyết Nga.
Đầu năm 2016, thương xót cho hoàn cảnh của một người phụ nữ bất hạnh hơn mình, chị Thu Hương đã hướng dẫn Tuyết Nga đến văn phòng BPSOS ở Thái Lan để nhờ họ giúp đỡ mở hồ sơ cũng như can thiệp cho một trong những hoàn cảnh bi thảm nhất của tấn bi kịch “người tị nạn Việt Nam!”
Sau khi đã nộp đơn và được phái đoàn Cao Ủy Tị Nạn LHQ gọi đi phỏng vấn, thì cả hai chị cùng các nhân viên BPSOS chỉ biết khấn nguyện Thượng Đế phù hộ!
Cuối cùng thì Thượng Đế cũng đã đoái thương đến hoàn cảnh của chị và may mắn cũng đã mỉm cười với chị. Cả hai chị Tuyết Nga và Thu Hương đều đã được Cao Ủy Tị Nạn Liên Hiệp Quốc chấp thuận hồ sơ tị nạn và may mắn hơn nữa là hai chị đã được phái đoàn Mỹ đồng ý cho cả hai được sang định cư tại Hoa Kỳ.
Những người còn ở lại
Tại Thái Lan hiện nay còn có rất nhiều đồng bào tị nạn từ Việt Nam hiện đang lưu vong ở Thái Lan và đang phải đối mặt với chính sách bài trừ di dân sống bất hợp lệ tại quốc gia này. Những người tị nạn Việt Nam bao gồm cả những người bị ngược đãi về tôn giáo từ vùng Tây Nguyên, các nạn nhân Cồn Dầu, Vũng Áng, Formosa, các nhà hoạt động xã hội dân sự đang bị theo dõi, và truy nã ở trong nước hiện nay, cùng với các nhóm đồng bào thiểu số gốc H’Mong hay người Thượng…
Và vẫn còn đó danh sách gần 200 cựu thuyền nhân chống cưỡng bức hồi hương hiện vẫn đang sống lẩn trốn tại Thái Lan từ gần 30 năm qua mà linh mục Peter Namwong đang làm việc với BPSOS và VOICE để nhờ họ giúp đỡ cho những cựu thuyền nhân này.
Ngày 30/ 11/ 2017, sau 37 năm sống trong cơn ác mộng kinh hoàng và bi thảm của cuộc hành trình gian khổ đầy máu và nước mắt, chị Tuyết Nga đã được đặt chân đến bến bờ tự do tại thành phố Houston, Texas, cùng với “người bạn kết nghĩa” tên Thu Hương theo diện tị nạn, đánh dấu một trang mới trong cuộc đời đã quá nhiều khổ đau và bất hạnh của chị Tuyết Nga
Chúng tôi tin rằng khi sang đến bến bờ Tự Do, hai chị sẽ không cô đơn, sẽ không còn gặp những bất hạnh và khổ đau đã dăng dẳng đeo bám hai chị suốt những năm dài; nhất là chị Tuyết Nga; nếu không muốn nói ngược lại là các chị sẽ có hàng ngàn người “ruột thịt” cùng dòng họ Âu Cơ và cùng chung một người Mẹ, Mẹ Việt Nam, sẽ thương yêu và giúp đỡ hai chị.
Chúng tôi cũng cầu xin Thượng Đế gìn giữ và ban bình an đến người con gái bé nhỏ cô đơn, bất hạnh và tội nghiệp của chị vẫn còn đang lưu lạc tại một nơi nào đó trên đất Thái. Hy vọng một ngày nào đó không xa, phép lạ sẽ đến để hai mẹ con chị sớm được trùng phùng và đoàn tụ bên nhau …. mãi mãi… không rời.
Brian Vu – SGtt
Theo BPSOS-VOICE