Tôi đã thấy những người phụ nữ, con gái như Bùi Thị Minh Hằng đứng giữa đường biểu tình giơ quả đấm lên trời chống giặc Tàu. Tôi đã thấy Phạm Thị Thanh Nghiên bị lưới công an côn đồ bủa vây, đành ngồi nhà tọa kháng phản đối với khẩu hiệu HS, TS là của Việt Nam. Tôi đã thấy bà Cấn Thị Thêu cùng nhiều người bạn can trường đứng giữa ruộng với đôi bàn tay đen đủi chống nội tặc cướp đất dù phải bị giặc thổ phỉ bắt bỏ tù. Tôi đã thấy mẹ con bà Phạm Thị Lài cởi truồng vùng vẫy tuyệt vọng trên mảnh đất nhà mình trong tay thú dữ. Tôi đã thấy bà cụ già Lê Hiền Đức bỏ cái đảng ác ôn lại sau lưng mà hòa mình cải trang xuống đường cùng dân oan đi đòi công lý, dù biết công lý chỉ là cái lồng đèn Tết Trung Thu treo trước cổng nhà đảng Ba Đình cho dân chảy nước miếng khao khát mơ ước. Tôi đã thấy nghệ sĩ Kim Chi từ chối giải thưởng để đứng về phía nhân dân khổ đau cùng cất tiếng kêu, dù biết chỉ là tiếng kêu trong sa mạc.
Khi tôi thấy những người đàn bà lớn tuổi có, trẻ tuổi có từ 3 miền về thủ đô nước CHXHCNVN. Họ rách áo đói cơm trương biểu ngữ dân oan khiếu kiện. Họ đi dưới lằn roi công an côn đồ trấn lột giải tán. Trên đầu họ nơi góc phố này tới con đường kia giăng giăng cờ xí, pa nô: “Đảng cộng sản quang vinh muôn năm” mà người dân kháo chuyện to nhỏ với nhau rằng: “Quang vinh muốn nằm trong tay giặc Bắc”. Tôi đã thấy một bà già dân oan chết cong queo trước cửa quan, trong tay còn tờ giấy phai màu nét chữ hàng chục năm. Tôi mới phục sát đất sự cương quyết của bà dù phải trả giá giữa dọc đường gió bụi. Khi tôi thấy một phụ nữ dân oan trên ngực không có mảnh vải che, bà ta đứng trước trụ sở thanh tra chính phủ rên la: Tui lấy chi mà sống đây đảng ơi!
Tôi đã thấy Trần Thị Nga bênh vực, hỗ trợ động viên tinh thần những kẻ bị nhà đảng đàn áp để rồi bị công an côn đồ đánh đập trả thù hèn hạ, chúng còn tìm cách chặn mọi nẻo đường sinh sống của mẹ con chị. Tôi đã thấy hình ảnh ngẩng đầu lên đối diện cường quyền bạo lực như Lê Thị Công Nhân, Trần Khải Thanh Thủy, Tạ Phong Tần, Đỗ Thị Minh Hạnh, Nguyễn Phương Uyên, Phạm Thanh Nghiên và nhiều phụ nữ, con gái trẻ khác dù phải bị một thời ăn cơm tù, mặc áo tù mang cái tên nhà nước CHXHCNVN có cái đuôi định hướng độc lập hai nước anh em thành một, tự do cai trị độc tài, hạnh phúc chỉ có đảng hưởng. Tôi đã thấy bà Võ Thị Thanh Thủy đấu tranh cho giáo xứ Tam Tòa đòi lại nhà thờ bị cướp dù phải bị kẻ ác bỏ tù. Tôi đã thấy dân oan Lê Thị Kim Thu công khai khiếu kiện từ địa phương tới trung ương cho mình và những người khác để phải trả giá bằng 2 năm tù. Tôi đã thấy Nguyễn Thị Minh Thúy đã và đang bóc lịch với cái tội mơ hồ của luật rừng ngăn cản quyền làm người được ăn được nói.
Tôi đã thấy nhiều người có cái lương tâm và trách nhiệm làm con người đáng sống, họ đứng ra tất tả ngược xuôi cầu viện lòng nhân ái để Cứu Lấy Dân Oan miếng cơm manh áo giữa cảnh đoạn trường bi ai, điển hình là Phan Cẩm Hường không quản ngại khó khăn, vượt qua rào cản côn đồ để trao tận tay người mất nhà mất đất “miếng khi đói gói khi no”. Còn hình ảnh nào chan hòa mật ngọt yêu thương đùm bọc đồng loại trân quý cho bằng những ổ bánh mì chẻ hai.
Tôi đã thấy những người phụ nữ bơ phờ thiểu não có người thân chết trong đồn côn an, họ quây quần cùng bà mẹ bà chị dân oan giải cứu Luật sư Trần Vũ Hải bị bắt nóng. Tôi đã thấy cụ nghệ sĩ già nua chuyên nghề gảy đàn chống bè lũ Trung Cộng cướp nước mang tên Tạ Trí Hải bị đập vỡ đàn, đập gãy tay, nhưng bên cạnh có những bàn tay yểu điệu nhân từ vuốt cho vết thương khỏi rỉ máu.
Tôi đã thấy những bộ mặt mặc áo đảng quyền đằng đàng sát khí muốn ăn sống nuốt tươi. Nhưng những người dân hiền hòa cam phận nhìn con số 70 năm quá đủ cho một sự đổi thay mà họ nghĩ sẽ có một ngày rất gần và rất gần.
Tôi đã thấy quan lớn quan nhỏ thi đua đạt chỉ tiêu mạnh ai nấy cướp của dân, mạnh phe cánh nào theo phe cánh đó tham nhũng bao che cho nhau theo hệ thống đảng trị. Khi ghế, giường, tủ, kệ trong nhà quan dát vàng, quan cha quan con quan họ hàng ở biệt thự, lâu đài “rực rỡ thời đại HCM (ông Tổng nói)”. Tôi đã thấy quan còng lưng ôm hôn giặc cướp biển Đông, trong lúc lớp lớp ngư dân ngã gục dưới họng súng quân thù truyền kiếp. Tôi đã thấy đảng qui về một mối hành pháp, lập pháp, tư pháp trong một tay BCT 16 cái đầu mặc áo ma vương quỉ quái phá nát một gia tài tổ tiên để lại. Tôi đã thấy những con quái vật giống cái mặc áo DLV đánh đập những người mà họ biểu thị lòng yêu nước qua chuyện thắp một nén hương cho các chiến sĩ hy sinh biên giới, Gạc Ma…
Khi đất nước có những người đàn bà con gái nối tiếp chân nhau dấn thân đi đầu ngọn sóng dữ. Đó là cả một tấm gương, hãnh diện làm con cháu Hai Bà Trưng Triệu.
Hỡi các đấng nam nhi ngụp lặn trong vũng lầy cuồng đảng cuồng Hồ. Có khi nào đặt dấu hỏi mất nước là mất tất cả? Mà cái đầu cầu dẫn đến nô vong trong vòng tay Đại Hán, không ai ngoài những kẻ vì lòng tham vô đáy mà tự lột xác làm người Trung Hoa vĩ đại trên đất nước của mình?
17/11/2015